“Chuyện này thì tôi càng không biết. Lữ đoàn trưởng của chúng tôi mấy ngày nay không về nhà rồi. Ban nãy anh ấy chỉ gọi một cuộc điện thoại báo tôi qua xem tình hình của cô ở bên này thôi, không nói năng gì thêm đã cúp máy rồi.” Sư Niệm nói dối mà mặt không đỏ, tim không loạn nhịp, dù sao lúc này cũng không có ai nghe thấy.
Lục Tư Thần quay đầu nhìn về phía phòng tiếp đón khách, nghĩ rằng dù sao nhà cô ta cũng ở thành phố B, lái xe tới đây cũng chỉ mất hai tiếng đồng hồ, chi bằng về nhà mà ở, cho nên sắc mặt cô ta lúc này có vẻ chán ghét, “Thôi khỏi, mấy hôm nữa tôi lại tới.” Lục Tư Thần nói rồi, ôm một bụng ấm ách quay người đi mất.
Sư Niệm nhìn Lục Tư Thần bỏ đi, chậc chậc vài tiếng, sau đó quay người về.
“Anh cúp điện thoại của em?”
Sư Niệm vừa quay đầu đã nghe thấy giọng nói không nóng không lạnh của Sở Húc Ninh.
Sư Niệm: “...”
Ban ngày ban mặt đừng có làm chuyện gì xấu, rất dễ bị người ta bắt được.
Sư Niệm đưa tay gãi gãi cổ, ngẩng đầu nhìn lên trời, “Ôi, Lữ đoàn trưởng xong việc rồi đấy à?”
Đồng chí Lữ đoàn trưởng giả lả cười mà như không nhìn vợ mình, sau đó đi về phía trạm gác.
Sư Niệm khẽ khựng lại, nhanh chóng chui vào xe, quay đầu xe. Chiếc xe để lại một làn khói rồi lao vút đi, so với tốc độ như con rùa bò lúc cô đến đây thì đúng là một trời một vực.
Sở Húc Ninh nhìn cô lái xe chạy mất dạng không khỏi bật cười.
Lính gác ở trạm hết hồn hết vía. Chỉ khi nào nhìn thấy vợ Diêm Vương lạnh lùng của họ mới cười dịu dàng như mùa xuân thôi.
“Lát nữa sẽ có người thân của các quân nhân đến, tôi sẽ báo người đón họ. Các cậu chú ý mời họ vào phòng nghỉ trước, tìm ai đó mua ít đồ ăn vặt về đây, sau đấy tới chỗ hậu cần thanh toán.”
“Rõ...”
Sở Húc Ninh dặn dò xong, nhìn xung quanh, xác nhận không có gì bất thường mới quay người rời đi.
“Lữ đoàn trưởng Sở dễ tính vậy hả?” Tân binh mới đến một năm nhìn Sở Húc Ninh rời đi mà hỏi với vẻ kinh ngạc. Chút chuyện vặt vãnh này cũng cần đích thân Lữ đoàn trưởng tới đây dặn dò à?
Chiến hữu đứng bên cạnh xì một tiếng, “Cậu tưởng Lữ đoàn trưởng tới đây để dặn dò chuyện này à? Anh ấy biết chị dâu ở bên này nên mới lượn qua thôi.”
Tân binh: “...”
Nhưng chị dâu xinh đẹp như thế, cũng chẳng trách Lữ đoàn trưởng lại nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.
Trái tim Sư Niệm đập thình thịch. Cô về đến khu nhà dành cho thân nhân, nhìn thấy Sở Lạc Nhất đang đứng trước cửa, “Sao em lại ra ngoài?”
“Đi tìm anh Húc Ninh đó, không có chìa khóa, chị mau lên, em sắp chết cóng rồi.” Sở Lạc Nhất nói, nhường đường cho Sư Niệm mở cửa.
“Lát nữa chị đưa chìa khóa cho em.” Sư Niệm vừa nói vừa mở cửa nhà.
“Có phải nhà em đâu, chị đừng nói lung tung.” Sở Lạc Nhất theo sau cô, nhảy vào nhà, “Cái cô kia sao rồi?”
“Đi mất rồi, chị bảo để cô ta đến phòng tiếp đón khách, người ta chê đó em.” Sư Niệm tươi cười nói, “Thiên kim tiểu thư mà, hết cách rồi, cũng đâu phải lỗi của chị, đúng không cưng.”
Sở Lạc Nhất: “...”
“Em cảm thấy sau khi kết hôn với anh Húc Ninh, chị chẳng buồn che giấu gì nữa, xấu xa đến mức sủi bọt lên rồi này.” Sở Lạc Nhất đè lên vai cô, “Trưa nay mình ăn gì?”
“Ăn ở nhà ăn thôi. Đợt này anh ấy bận, không có thời gian nấu cơm cho chị. Em muốn ăn đồ chị nấu không? Mấy hôm nay chị học hành được phết đấy nhé.” Sư Niệm kích động nói, “Gần đây anh Húc Ninh cứ không để chị sờ tay vào nước, vòi nước trong nhà bếp bị anh ấy đánh dấu rồi, tủ lạnh cũng thế, chị không thể nào thể hiện được tay nghề của mình được.”
“Lặng lẽ bị nhét một đống thức ăn cho chó, em đợi anh đẹp trai nhà em quay về, em sẽ làm chị trướng bụng mới thôi.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, nằm xuống ghế sofa, “Lục Tư Thần sao lại chạy tới đây tìm Cố Tỉ Thành nhỉ?”
“Chắc sắp sửa ra tay rồi đấy.” Sư Niệm nghiêm túc nói.