Sở Lạc Duy ấn Kiều Vi Nhã quay về, khóa chặt cửa lại, gió bên ngoài quá lớn.
“Nói cái gì thế?”
“Buôn lậu động vật trên núi.” Kiều Vi Nhã nói: “Nhưng mà không có ai quản lý sao? Trên núi có không ít động vật quý hiếm đâu?”
“Chắc là chưa đến kịp, chỗ này quá xa, cậu ở nhà đi, tôi đến trạm gác gần đây thông báo một chút.” Sở Lạc Duy nói rồi mặc thêm quần áo. Lúc bọn họ lên núi cậu đã cố ý để ý thấy một trạm gác gần đây.
Kiều Vi Nhã gật đầu: “Vậy cậu đi nhanh lên rồi về.”
Sở Lạc Duy đáp một câu rồi đi luôn.
Kiều Vi Nhã xoay người nhìn căn nhà nhỏ, ngoài cửa sổ có gió lạnh thổi vào khiến Kiều Vi Nhã nhịn không được phải run lên. Cô đi qua đóng cửa sổ lại nhưng đúng lúc đó lại thấy được có vài người lén lút vào trong thôn.
Căn nhà của Tát Phổ Man nằm ngay đầu làng cho nên Kiều Vi Nhã có thể thấy rất rõ.
Tổng cộng có ba người tiến vào, mỗi người vác theo một cái túi nhuốm máu, vừa đi vửa cẩn thận nhìn xung quanh, sau khi xác định không có vấn đề gì mới nhanh chóng rời đi.
Kiều Vi Nhã sửng sốt, ôm nỗi tò mò đóng cửa lại.
Sau khi đóng kỹ cửa sổ, Kiều Vi Nhã vẫn còn nhìn thoáng qua bên ngoài. Cô luôn cảm thấy ba người kia thật kỳ quái.
Tuyết bên ngoài bắt đầu rơi may mà trong nhà rất ấm áp.
Kiều Vi Nhã vào bếp nhìn đồ ăn bà thím cho, nhưng lại không biết phải làm thế nào: “Thôi quên đi, cứ chờ Sở Lạc Duy về đã vậy.”
Mấy việc làm cơm này Kiều Vi Nhã giống mẹ mình y như đúc, hoàn toàn không làm được.
Kiều Vi Nhã vào phòng ngủ lấy di động ra, tín hiệu không tốt cũng không có cách liên lạc với bên ngoài nên cô chỉ có thể chơi game.
Sở Lạc Duy đi khoảng một tiếng là về, lúc cậu về đến nhà thì trời đã tối mịt.
Kiều Vi Nhã đang ngồi ở phòng khách dùng đôi mắt xanh ngắt nhìn cậu. Cô đói rồi, đói xanh cả mắt rồi.
Động tác cởi đồ của Sở Lạc Duy khựng lại một chút, sau đó vội vàng treo đồ lên: “Vẫn chưa ăn cơm sao?”
“Chưa đâu, tôi đói chết rồi, đói chết rồi, đói chết rồi.” Kiều Vi Nhã kêu lên rồi bám theo Sở Lạc Duy vào nhà bếp. Trong bếp ở đây có mì, còn có thịt dê và sữa dê do thím nhà bên cho. May mà bây giờ bếp đều dùng gas chứ không thì Sở Lạc Duy cũng gặp khó khăn.
Sở Lạc Duy đang định giúp cô làm mì thì Kiều Vi Nhã bám theo phía sau đột nhiên hỏi: “Cậu đi báo rồi à? Bên kia nói thế nào?”
“Nói có nghe được tiếng súng nhưng chưa bắt được người, hơn nữa gần đây biên giới cũng yên bình, không có chuyện gì, cảm giác không giống buôn lậu.” Sở Lạc Duy vừa thái thịt vừa nói.
Không bắt được người?
Kiều Vi Nhã đột nhiên nghĩ đến mấy người vừa lén vào thôn hồi nãy. Cô dựa vào bệ bếp nhìn cậu: “Lúc cậu đi không bao lâu tôi thấy có người khiêng bao tải vào trong thôn. Cậu nói xem đó có phải là người trong thôn không?”
Sở Lạc Duy dừng một chút, nghiêng đầu nhìn Kiều Vi Nhã: “Cậu thấy rõ?”
Kiều Vi Nhã gật đầu: “Thấy rõ.”
Sở Lạc Duy tiếp tục làm cơm, trước hết phải cho bà xã của mình ăn no cái đã.
“Thím còn bảo là đám người đó không vào thôn, nhưng liệu có phải bởi vì bọn họ chính là người trong thôn cho nên mọi người mới không cảm thấy kỳ quái không?”
“Có thể.” Sở Lạc Duy vừa nói vừa bỏ thịt dê vào nồi, vừa hay thịt dê cũng có tác dụng làm ấm người.
“Cảm giác như mình lại lập công rồi, ha ha ha ha...” Kiều Vi Nhã cười phá lên, nhưng vì tiếng bụng réo nên hai người đều biết cô đói lắm rồi.