Sư Niệm đứng trước mặt anh, cúi đầu nhìn mũi chân mình, hai tay chắp sau lưng, đầu móng tay bấm vào lòng bàn tay, “Tại sao em phải nghe lời anh, anh là gì của em chứ?”
“Em nói cái gì?” Sở Húc Ninh rõ ràng đã nghe thấy, nhưng khi nghe thấy câu nói đó, anh vẫn hung dữ hỏi lại một câu.
Sư Niệm không khỏi run rẩy trong lòng, thật ra cô rất sợ Sở Húc Ninh sẽ giận, nhưng cô lại tự nói với lòng mình, không được sợ hãi.
Cho nên chỉ một giây sau, Sư Niệm đã kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn về phía Sở Húc Ninh, “Em nói sai hả? Vốn dĩ đã không có quan hệ gì, có lẽ đợi lễ thăm quân này kết thúc anh sẽ ly hôn với em, vậy thì còn có quan hệ gì nữa?”
“Sư Niệm, em...” Sở Húc Ninh bị Sư Niệm chọc tức đến mức toàn thân run lên.
“Em cái gì mà em, em nói sai chắc? Dù sao cũng sắp hết một tháng rồi, không phải anh muốn ly hôn với em đấy sao? Bây giờ còn quản lý em làm gì, em ở bên ngoài chết cóng cũng không liên quan gì đến anh.” Sư Niệm trừng mắt nhìn Sở Húc Ninh như thể không buồn đếm xỉa tới anh.
Sở Húc Ninh hít một hơi thật sâu, nếu không phải anh giỏi kiềm chế, chắc lúc này đã tát cô một cái rồi.
“Được lắm, em cứ diễn tiếp đi.” Sở Húc Ninh nói rồi quay người bỏ đi.
“Rầm...”
Cánh cửa bị sập mạnh một cách, Sư Niệm nhắm mắt theo âm thanh ấy, sau đó mới dè dặt hé mắt ra nhìn cánh cửa đóng chặt, “Xí, có bản lĩnh thì anh đánh em đây này, đánh cái cửa làm gì?” Sư Niệm nói rồi chạy đến bên thiết bị sưởi trong nhà huơ huơ tay, quả nhiên trong nhà vẫn ấm áp hơn hẳn.
Sau khi rời khỏi nhà, Sở Húc Ninh đến thẳng văn phòng của mình, cơn giận hơi bùng lên. Mấu chốt ở chỗ, vợ ai rảnh rỗi thế không biết, cứ phải lôi kéo Sư Niệm tham gia lễ thăm quân gì đó.
Sở Húc Ninh mà nổi giận thì tất cả mọi người đều dính chưởng.
Đợi khi Sở Húc Ninh mắng mỏ rồi đuổi hết người đi, Tần Thiếu Bạch mới bước vào, quay đầu nhìn các Đoàn trưởng và Liên trưởng ra khỏi phòng làm việc của anh như chạy nạn, rồi quay đầu nhìn Sở Húc Ninh, “Tức giận chuyện gì vậy?”
“Liên quan gì đến cậu? Cậu rảnh lắm à? Kế hoạch đã viết xong chưa?” Lúc này nhìn thấy Tần Thiếu Bạch, sắc mặt Sở Húc Ninh càng tệ hơn.
“Chưa xong, nghe nói hôm đó Sư Niệm sẽ làm người dẫn chương trình, tôi còn định qua đó chiếm chỗ đẹp xem cho rõ.” Tần Thiếu Bạch mỉm cười.
Sắc mặt Sở Húc Ninh càng sầm xuống.
“Nhưng mà nghe nói lúc trước cậu đòi ly hôn hả, bao giờ ly hôn thế, tôi thấy Sư Niệm thích bên này lắm, hay là tôi...”
“Biến ra ngoài.” Sở Húc Ninh không đợi anh ta nói hết câu đã phi ngay tập tài liệu trong tay tới.
Tần Thiếu Bạch bắt lấy, cúi đầu nhìn, “Đúng là cái này rồi, cảm ơn nhé.” Tần Thiếu Bạch đi tới cửa, quay đầu nhìn Sở Húc Ninh bằng ánh mắt nghiêm túc, “Tôi nói thật đấy, tôi rất thích cô ấy. Nếu cậu có ý định ly hôn thì nói trước với tôi một tiếng, tôi cũng cần chuẩn bị mà.”
“Cút ngay...”
Tần Thiếu Bạch ra ngoài rồi, Sở Húc Ninh ngã phịch xuống ghế. Anh biết những lời Tần Thiếu Bạch nói là thật lòng.
Nếu như anh buông tay, Tần Thiếu Bạch nhất định sẽ theo đuổi cô.
Nhưng tại sao khi nghe được câu ấy, anh chỉ muốn giết người?
Mà Sư Niệm ở nhà cũng kể lại chuyện này cho Cố Tiểu An nghe, Cố Tiểu An lại bật cười.
“Mẹ chưa từng thấy nó nổi nóng bao giờ, con có thể chọc nó sập cửa như vậy, chứng tỏ con rất khác biệt đấy.” Cố Tiểu An vừa cười vừa nói, “Nó vẫn chưa chịu thôi cái suy nghĩ ấy đi à.”
Sư Niệm gật đầu, chuyện này khiến cô khá là nhức óc.
Nhưng nghĩ tới việc gật đầu cũng vô dụng, mẹ chồng không nhìn thấy được, Sư Niệm bèn nói, “Vâng, không chịu thôi, không hiểu sao lại cố chấp thế.” Sư Niệm tức giận lên tiếng.