Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu, tặng cho Phong Phong ánh mắt “anh tự hiểu đi”, cả quân doanh biết người đàn ông nhà cô làm gì rồi, cô không đến mà được à?
Kiều Vi Nhã cũng nhìn ba mình bằng ánh mắt thông cảm, vất vả lắm mới được một lần làm màu, nhưng đến đoạn sau, cho dù lúc ấy Sở Lạc Duy có quay lại cũng đành phải thừa nhận rằng mẹ cô một tay xoay chuyển càn khôn.
Kiều Nhã Nguyễn muốn về nhà, Phong Phong cuống lên, “Em không ở quân doanh, em về nhà làm gì?”
Kiều Nhã Nguyễn nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt, “Anh giấu phụ nữ khác trong nhà à?”
“Bậy nào.” Phong Phong gần như nhảy dựng lên, “Kiều Nhã Nguyễn, anh nói cho em biết, em như vậy mà anh vẫn chưa bỏ em đã đủ chứng minh anh yêu em tới chừng nào rồi nhé.”
Kiều Vi Nhã và Kiều Nhã Nguyễn chớp mắt nhìn người đàn ông lái xe rời đi.
“Ba con nói gì vậy? Muốn bỏ mẹ à?”
“Không, con cảm thấy trọng điểm nằm ở câu sau, ba con rất yêu mẹ!” Kiều Vi Nhã vội vàng giải thích.
“Tạo phản rồi.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi mở cửa lên xe, đuổi theo Phong Phong.
Kiều Vi Nhã nhìn chiếc xe của Kiều Nhã Nguyễn cũng mất hút, cô chỉ cảm thấy, trận chiến của ba mẹ cô lại bắt đầu rồi.
Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong đi rồi, Kiều Vi Nhã đang định quay người về lớp học thì nhìn thấy Bạch Phi đi tới.
Bạch Phi đã nhận được hình phạt, bởi vì bên trường học muốn chặn miệng Phong Phong nên nhanh chóng thay thông báo vắng mặt không phép của Kiều Vi Nhã bằng thông báo xử phạt Bạch Phi và hội học sinh, cùng với đó là giấy xin phép trước đó của KiềuVi Nhãcoi như giúp cô rửa sạch oan khuất.
Mà Bạch Phi hiển nhiên không đến gây rắc rối cho Kiều Vi Nhã nữa, bởi vì cô ta chỉ nhìn Kiều Vi Nã một cái rồi đi luôn.
“Đàn chị đi đâu thế?” Kiều Vi Nhã cố ý gọi theo.
Bạch Phi dừng bước, cô ta quay đầu nhìn Kiều Vi Nhã đang đắc ý mà gằn giọng nói, “Tôi quả thực đã đánh giá thấp cô rồi.”
“Tôi đã từng cảnh cáo chị rồi cơ mà, tuy rằng chọn hồng phải chọn quả mềm mà bóp, nhưng chị đừng tưởng tất cả mọi người đều là quả hồng mềm.” Kiều Vi Nhã trầm giọng đáp lại.
Bạch Phi trừng mắt nhìn Kiều Vi Nhã.
Kiều Vi Nhã nhếch môi cười, “Đàn chị, chúng ta vẫn còn thời gian một năm nữa cơ, nhiều thời gian lắm.”
Bạch Phi lại ném cho cô một ánh mắt lạnh như băng rồi quay người đi mất.
Tâm trạng Kiều Vi Nhã vô cùng tốt nên cô quyết định về lớp học.
***
Thấm Tâm Viên.
Sở Lạc Nhất đang ôm cửa nhìn Sở Lạc Duy vừa tắm rửa xong bước ra ngoài. Sở Lạc Duy khựng lại, cúi đầu nhìn cơ thể đã được quấn kỹ của mình, “Làm gì đấy?” Nếu như cậu không mặc đồ đã ra ngoài, e là đã bị cô nhóc kia nhìn thấy rồi.
Sở Lạc Nhất xì một tiếng, “Mười chín năm trước chúng ta còn trần truồng ôm nhau trong bụng mẹ đó.”
“Biến ngay...” Sở Lạc Duy mắng một câu, bước tới tủ đồ lấy quần áo.
“Này, hôm nay anh vẫn chưa xem điện thoại nhỉ, vẫn chưa lướt weibo nhỉ?” Sở Lạc Nhất gian xảo hỏi.
Sở Lạc Duy mặc áo, quay đầu nhìn cô gái vẫn đang bám lấy cửa phòng. Cậu bước tới đẩy cô ra rồi quay người mặc quần vào, “Làm gì có thời gian mà lướt weibo.” Cậu chỉ có thời gian để tắm rửa, sau đó phải tới trường ngay.
“Vậy được rồi, chúc mừng anh đã bị Ảnh đế phản công.” Sở Lạc Nhất nói với vẻ bất đắc dĩ rồi tính chuồn thẳng luôn.
“Em quay lại đây.” Sở Lạc Duy kéo cửa ra, hơi nhíu mày. Chú Tư lẳng lơ lại làm gì trong lúc cậu không ở đây rồi?
Sở Lạc Nhất cười híp mắt, quay đầu nhìn chàng trai vừa bước ra, anh trai cô đẹp trai ghê.
“Anh tự xem weibo đi, không cần tìm kiếm đâu, nó ở ngay trang đầu ấy.”
Sở Lạc Nhất dứt lời, Sở Lạc Duy đã quay người lấy điện thoại, vừa xem vừa đi xuống dưới.