Sở Lạc Nhất không nhịn được trợn trắng mắt. Loại người này mà cũng muốn trường sinh bất lão à?
Đúng là thần kinh của thần kinh!
“Anh zai à, tôi đang bị anh tóm đấy, tôi còn có thể giở trò gì được nữa. Đám người kia bị người của anh bao vây rồi. Hơn nữa kể cả họ có giải quyết được người của anh thì cũng không dám vào đây đâu.” Sở Lạc Nhất trừng mắt nói.
Bạch Hoành không để ý tới cô, chỉ giục cô đi nhanh lên.
“Đang đi đây còn gì, đừng có giục nữa được không? Chưa từng thấy ai đi chết mà còn hết lòng như thế đấy.” Sở Lạc Nhất vẫn lải nhải không thôi.
“Sao cô biết người chết sẽ là tôi? Biết đâu là bọn họ thì sao?” Bạch Hoành cười giễu, “Cô có biết bên ngoài có bao nhiêu người của tôi không?”
“Nhiều người cũng có tác dụng gì đâu, cũng không chịu được đòn.” Sở Lạc Nhất xì một tiếng, lại bị kéo chao đảo cả người ngợm.
Bạch Hoành nhìn xung quanh, “Tại sao vẫn là ở đây?”
Sở Lạc Nhất lườm hắn, “Anh tự đi mà, trách tôi hả? Là anh kéo tôi đi đấy chứ?”
Bạch Hoành: “...”
Hắn đẩy Sở Lạc Nhất lên đằng trước, “Cô đi đằng trước đi.”
Sở Lạc Nhất ai ôi một tiếng, quay lại nhìn Bạch Hoành rồi ngồi phệt luôn xuống đất, “Này, hai ta nói chuyện chút đi, nói xem mẹ anh làm thế nào mà nuôi được anh thành kẻ biến thái thế này ấy.”
Sở Lạc Nhất nói xong đã bị Bạch Hoành gí súng vào đầu.
Sở Lạc Nhất thấy vậy lập tức giơ hai tay lên trên đầu, “Được được được, đi thôi, đi, còn trẻ không nên nóng nảy quá, không tốt đâu.” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa bước về phía trước.
Con đường phía trước càng đi lại càng vòng vèo, lúc này Bạch Hoành cũng đã bắt đầu nổi điên lên.
“Rốt cuộc đây là đâu?”
“Tôi đang đưa anh tới nhà chính đây còn gì, anh tưởng dễ tìm lắm chắc.” Sở Lạc Nhất nói với vẻ hiển nhiên.
Chỉ có điều cô không biết hiện giờ ba mẹ cô đã đến được nhà chính chưa?
Giờ xem ra chắc cũng chỉ có ba cô là giết được tên này thôi, đổi lại là người khác có vẻ không ổn rồi.
“Cô đang kéo dài thời gian.” Bạch Hoành bỗng nói. Hắn giữ chặt lấy cánh tay cô, bẻ ngược ra sau.
“Ái ái ái...” Sở Lạc Nhất kêu ầm lên, “Tôi kéo dài thời gian gì chứ, đây cũng là lần đầu tiên tôi đến đây mà, gì thì gì anh cũng phải để tôi nghĩ kỹ xem nên đi như thế nào chứ.”
“Đi mau, nếu không họ đều phải chết.” Bạch Hoành nói xong liền cho Sở Lạc Nhất xem điều khiển từ xa của mình, “Chỉ cần tôi ấn một cái, toàn bộ phía sau sẽ bị san bằng.”
Sở Lạc Nhất thầm chửi một câu, tên tiểu nhân đê tiện này đúng là đê tiện đến cực hạn rồi.
Sở Lạc Nhất ra hiệu bảo hắn bỏ mình ra. Cô hùng hổ đi về phía trước, “Loại người như anh đúng là phải để trời đánh chết.” Sở Lạc Nhất nói đến đây, hai mắt đã bắt đầu chuyển dần sang màu tím nhạt.
Đây là dấu hiệu cho thấy Sở Lạc Nhất đã thật sự tức giận.
“Ít nhất trước khi tôi chết cũng kéo cô chết theo cùng, đừng phí lời nữa, mau lên.” Bạch Hoành miệng nói nhưng mắt vẫn nhìn ngó xung quanh.
Nhà chính ở ngay phía trước, Sở Lạc Nhất thấy bên trong tối om, không khỏi thấy ngay ngáy trong lòng, thế này là vẫn chưa đến à?
Lúc Bạch Hoành đẩy Sở Lạc Nhất thêm cái nữa, Sở Lạc Nhất ra hiệu cho hắn nhìn rằng trước, “Chính là nó đấy.”
Hắn nghe thấy Sở Lạc Nhất nói vậy liền ngẩng phắt lên nhìn, thấy một căn nhà xuất hiện trước mặt mình, trông tráng lệ hơn căn nhà hắn ở.
“Vào đi.” Bạch Hoành đẩy luôn Sở Lạc Nhất vào trong.
“Này!” Sở Lạc Nhất bị đẩy vào, chân bị vướng vào cửa suýt thì ngã sõng soài xuống.
“Bật đèn lên.” Bạch Hoành kích động nói, có lẽ hắn cảm thấy mình sắp lấy được bí quyết của Long gia rồi.
Sở Lạc Nhất tức giận nhìn người đàn ông phía sau, đôi mắt bắt đầu tím ngắt lên trong bóng tối.