Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3316: Kết cục [14]



Viên Giai Di nheo mắt nhìn Sở Lạc Nhất giống như nhìn người phụ nữ kia năm ấy.

“Thủy An Lạc dạy mày đấy à?” Viên Giai Di đột nhiên cất tiếng hỏi: “Bao năm rồi, kẻ nham hiểm nhất vẫn là cô ta.”

Cho đến tận bây giờ, Viên Giai Di vẫn nhớ khi ấy Lâm Thiến Thần và Lan Hinh đã chết như thế nào.

Những người đó đều bị Thủy An Lạc ép vào đường chết.

Không ai thấy Thủy An Lạc ra tay, đó là vì hai người thấy điều đó đều đã chết cả rồi!

Thủy An Lạc được Sở Ninh Dực bảo vệ rất kỹ. Tất cả mọi người đều cho rằng Thủy An Lạc chỉ là một vị đại tiểu thư, là vợ của gia đình giàu có, nhưng cô ta biết, cô ta đã được mở rộng tầm mắt biết Thủy An Lạc là người độc ác đến thế nào.

Sở Lạc Nhất hơi nghiêng đầu, nhớ lại chuyện trước đó ba mẹ gọi cô vào phòng làm việc, hình như đều là mẹ nói, ba chỉ ở bên cạnh nghịch điện thoại.

Cho nên, có vẻ như mẹ là người chỉ đạo trong chuyện này thật.

Sở Lạc Ninh và Sở Húc Ninh bắt đầu quan sát xung quanh. Kiều Vi Nhã khịt khịt mũi, thì thào nói vào tai Sở Lạc Duy: “Là mùi tanh của biển.”

Kiều Vi Nhã nói xong, Sở Lạc Duy theo phải xạ liền bảo vệ cô. Sở Vi cũng đứng sang bên còn lại của Kiều Vi Nhã.

“Sao có thể là mẹ tôi được, mẹ tôi không có mưu mẹo như bà đâu.” Sở Lạc Nhất trốn sau lưng Cố Tỉ Thành. Kiều Vi Nhã vì từ nhỏ đã được trải qua nhiều chuyện cho nên các giác quan cũng nhạy hơn họ rất nhiều. Rome vốn nằm trong đất liền, giờ xung quanh lại có mùi tanh của biển chứng tỏ nó có vấn đề, tốt nhất cô nên trốn kỹ đi thì hơn.

“Ha ha ha ha... Mẹ mày không mưu mẹo?” Viên Giai Di như thể nghe thấy câu chuyện nực cười nhất trên đờ. Cô ta cười cầm lên, cười đến mức mọi người đều tưởng cô ta điên rồi, “Thủy An Lạc không mưu mẹo? Nếu cô ta có giết người cũng không bao giờ trông thấy máu. Thủy An Lạc mới là một con quỷ giết người không thấy máu thực thụ.”

“Bà nói linh tinh, mẹ tôi không phải là người như thế.” Sở Lạc Nhất gào lên cãi lại, “Mẹ tôi là bác sĩ, là người cứu người khác.”

“Bà ta có ý gì vậy?” Kiều Vi Nhã chú ý tới từng động tĩnh nhỏ xung quanh, nhưng vẫn thấy tò mò về điều mà Viên Giai Di nói.

Chuyện này, Sở Húc Ninh biết.

Tất cả mọi chuyện của Thủy An Lạc trước đây anh đều được nghe mẹ kể lại. Khi ấy anh đã biết cô Thủy nhìn thì có vẻ vô hại, nhưng là một nhân vật rất ghê gớm. Người không thù không oán với cô sẽ cảm thấy cô là một người yếu đuối được Sở Ninh Dực che chở, nhưng nếu thật sự chạm vào giới hạn cuối cùng của cô, ngay đến cả Sở Ninh Dực cũng từng phải chịu thua.

Sở Lạc Duy cũng cau mày lại. Mẹ cậu rõ ràng rất ngốc, đâu có nham hiểm mưu mẹo như những gì người đàn bà này nói.

Sở Lạc Nhất thấy mờ mịt, thật ra mẹ bảo cô đưa mọi người đến đây để chọc giận Viên Giai Di là có mục đích, đó chính là muốn bọn chúng lôi vũ khí bí mật của mình ra, nếu không thì việc gì phải mang mấy vị “đại thần” này tới đây.

Hơn nữa trong suốt cuộc trò chuyện, người ba thân yêu của cô không hề nói lời nào, phải, không nói gì hết, đều là mẹ cô nói.

Cho nên Sở Lạc Nhất cảm thấy, ai nói mẹ cô ngốc là không thể nào, đó chỉ là cách gọi yêu của ba cô thôi!

Không ngờ họ lại bị lừa suốt bao nhiêu năm như vậy.

Nhưng ở trước mặt người khác, cô cũng không thể nói xấu mẹ mình được.

Viên Giai Di nhìn Sở Lạc Nhất cười giễu, rồi lại nhìn mấy người còn lại, “Thủy An Lạc bảo mày đến đây làm gì?”

“Tôi đã nói không phải mẹ tôi bảo tôi đến đây rồi cơ mà, là ba tôi bảo tôi tới. Ba tôi bảo tôi hỏi bà, năm ấy khi ra nước ngoài có phải bà và người anh em của ba tôi đã cặp kè với nhau không.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, tiếp tục làm theo những gì mẹ đã dặn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv