Giọng Thủy An Lạc xen lẫn chút tức giận. Cô chỉ hận không thể bóp chết người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, cái người này chẳng biết lãng mạn gì cả.
“Đúng vậy, sao em biết. Em thử nghĩ mà xem, em hẹp hòi như thế, nếu như anh nợ em cái gì thì chắc chắn kiếp sau em cũng không bỏ qua cho anh, sẽ tới tìm anh, tốt biết bao!” Sở Ninh Dực nói một cách đương nhiên.
Thủy An Lạc nghe được câu này chỉ cảm thấy sét đánh ầm ầm. Anh zai à, câu này của anh... lãng mạn quá!!!
Hóa ra suy nghĩ của anh Sở từ trước đến bây giờ đều khác với những người khác.
Nhưng mà chẳng phải cái cô thích ở Sở Ninh Dực chính là cái tính tình này đó sao?
Ai da, đây chính là người mà cô yêu suốt bao nhiêu năm qua đấy.
“Em quan tâm đến chúng cũng là vì chúng là con của anh đấy thôi.” Thủy An Lạc quyết định trấn an Sở Ninh Dực đang bị tổn thương một chút: “Lũ nhỏ là con của chúng ta, bởi vì em để tâm đến anh cho nên mới yêu thương tụi nhỏ như vậy, em nói vậy chuẩn không nào!”
An Phong Dương: “...”
“Ở đây còn có một người nữa đang sống sờ sờ đấy nhé! Hai người định đem số thức ăn cho chó cả đời này nhét cả vào mồm tôi đấy hả?” An Phong Dương lớn tiếng kêu lên, hai người này quá đáng tới mức khiến người ta tức lộn ruột.
“Ăn đồ ăn cho chó thì phải là chó đúng không? Đâu có phải là người?” Thủy An Lạc chớp chớp mắt hỏi lại.
“Vợ nói rất đúng!” Sở Ninh Dực hài lòng hùa theo lời của vợ mình.
An Phong Dương: “...”
Thật sự là hết lời để nói nữa rồi!
“Hơn nữa chúng tôi cho cậu nghe chắc? Cậu đã nộp học phí chưa?” Có vẻ như Sở Ninh Dực cảm thấy lời đả kích của vợ mình vẫn chưa đủ cho nên tiếp tục quăng thêm một câu.
“Con bà nó nữa chứ! Ông đây mà phải học mấy cái lời chua loét đê tiện muốn chết của cậu sao? Lúc nào ông đây cũng nói thẳng “Anh yêu em” nhé!” An Phong Dương khi bỉ Sở Ninh Dực.
“Có mấy câu nói nhiều sẽ mất giá trị, quả nhiên tình yêu của cậu không đáng bao nhiêu tiền.” Sở Ninh Dực phản bác lại.
Trong lòng Thủy An Lạc nhất thời nở hoa tưng bừng. Lần đầu tiên anh Sở vì cô mà cự cãi lại bồ nhí của mình, cãi nhau tốt lắm, cãi rất hay, cãi rất tuyệt.
Thủy An Lạc nhịn không được phải vỗ tay một cái, cô có thể coi ngày hôm nay là lễ tình nhân của mình được rồi. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô giết chết được tình nhân bé nhỏ của chồng cô mà, thật đáng chúc mừng.
An Phong Dương bị nội thương liên tục, dứt khoát đóng rầm khoang buồng lái lại.
Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực liếc nhìn nhau, dỗi rồi hả?
“Tình nhân bé nhỏ của anh giận rồi kìa.” Thủy An Lạc tốt bụng nhắc nhở.
“Không sao, một lát nữa dỗ dành một chút là được!” Sở Ninh Dực nói một cách đương nhiên.
“Sao hôm nay anh lại đối xử với em tốt thế, vì em mà còn phũ với tình nhân bé nhỏ của mình nữa chứ.” Thủy An Lạc cười híp mắt hỏi.
Sở Ninh Dực nhướng mi: “Hôm nay em là đặc biệt.”
“Ui chao, ngày hôm nay em có gì mà đặc biệt thế, sao em lại không biết?”
Sở Ninh Dực hừ một tiếng rồi hung hăng cắn lên môi cô một cái, chắc chắn là Thủy An Lạc cố ý, Sở Ninh Dực không nỡ phũ vợ mình nên chỉ có thể phũ với người nào đó tự động dâng tới cửa, điều này đâu thể trách được anh.
“Sau khi giải quyết mọi chuyện xong em xin nghỉ ở bệnh viện một tháng đi! Chúng ta ra ngoài chơi một chuyến!” Sở Ninh Dực giúp Thủy An Lạc chỉnh lại vài lọn tóc tán loạn rồi nói: “Em muốn đi đâu? Provence hay là Maldives? Hay là đi nơi khác.”
“Mấy năm nay chúng ta toàn đi Provence, em không muốn đến đó nữa! Đi Vân Nam đi! Năm nay em còn chưa đi du lịch với ba mẹ em, năm nay đặc biệt phê chuẩn cho Sở tổng vĩ đại có thể theo cùng!” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.
“Đúng là cơ hội hiếm có, thế này là em chịu thừa nhận thân phận của anh rồi đấy hả?” Sở Ninh Dực bật cười nói.