“Em cảm thấy IQ của mình bị đè bẹp rúm rồi.” Sở Lạc Nhất tiếp tục nghiên cứu chiếc mai rùa kia, “Cái này chắc đáng giá lắm đấy nhỉ, đồ cổ đấy, mấy nghìn năm rồi cơ mà, còn có cả chữ Giáp Cốt.”
Sở Lạc Nhất nói rồi bị Cố Tỉ Thành cầm mai rùa gõ cho một cái, “Em kính trọng lão tông chủ một tí đi.”
“Quan trọng là em nhìn thế nào cũng không hiểu, đây là cái quái gì vậy? Nếu đặt ở thời cổ đại có khi long nữ gì gì đó còn là một nhân vật tầm cỡ, chứ họ không biết sau khi nhà nước mới thành lập thì không thể thành tinh được nữa hả?” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, lại cầm lấy cái mai rùa kia, “Long gia có thể truyền thừa cả nghìn năm, lúc trước mẹ em từng nói rồi, nguyên nhân chẳng qua cũng vì Long gia biết xem bói, biết khám bệnh, thực ra cũng không có gì lạ lắm.”
“Không đâu, lục địa này có lịch sử trên dưới năm nghìn năm, không một gia tộc nào có thể truyền thừa suốt năm năm nghìn năm, trừ khi nó có điểm gì đó phi thường. Nhưng thời đại thay đổi, có lẽ gia tộc của em cố tình giấu mình, mới khiến Long tộc dần dần biến thành người bình thường, rồng chỉ có thể bảo vệ chủ nhân.” Cố Tỉ Thành nói, “Hoặc có lẽ Long gia trước kia thực sự có năng lực đặc biệt, tiếc rằng em không có cơ hội được kế thừa.”
“Ôi...” Sở Lạc Nhất cầm cái mai rùa mà thở dài, “Lẽ nào giờ em hủy nó đi thì rồng cũng biến mất luôn à?”
Cố Tỉ Thành: “...”
“Ê, cô gái, ngẩng đầu lên, liệt tổ liệt tông đang nhìn em đấy.” Cố Tỉ Thành tỏ ý bảo cô nhìn xung quanh, các đời long nữ đang nhìn cô từ trên cao.
Cơ thể Sở Lạc Nhất run rẩy, không trêu vào được, không chọc vào được, cô chắp hai tay, “Xin đừng để bụng, đừng để bụng nhé, con nói chơi vậy thôi.”
Cố Tỉ Thành: “...”
Em có thể sợ hơn một chút nữa không?
“Nhưng đưa cho em thứ này, em thực sự không thể nào biết được bí mật của Đậu Nghiền.” Sở Lạc Nhất có vẻ thất vọng, dường như cô mang theo một hy vọng rất lớn tới đây mà kết quả lại cho cô xem thứ này.
Cố Tỉ Thành xoa đầu cô, sau đó nhìn xung quanh sảnh lớn. Nơi này anh từng đến rồi, nhưng không phải vào bằng cửa chính. Giống như ông lão đã nói vậy, cửa chính chỉ có chủ mẫu của Long gia mới tìm được thôi.
Cho nên, ở đây còn có nơi khác, căn cứ của Bạch Hoành.
“Đi nơi khác xem sao.” Vốn dĩ, Cố Tỉ Thành đã không tán thành lắm với mục đích của cô. Bây giờ thực tế chứng minh rằng bí mật của Long gia mãi mãi chỉ có thể là bí mật, có lẽ lùi về thời Thanh hoặc thậm chí các triều đại trước cả thời Thanh còn có thể tìm ra được thứ gì đó, chứ bây giờ, hoàn toàn không có gì cả.
Sở Lạc Nhất cẩn thận đặt lại mai rùa vào chiếc hộp, sau đó chắp tay với bức họa trên đầu mình như một lời cáo từ rồi mới đi theo Cố Tỉ Thành.
“Vậy bí mật của Long gia sẽ không còn ai biết được nữa sao?” Sở Lạc Nhất thở dài và nói.
“Có lẽ vậy.” Cố Tỉ Thành xoa đầu cô, sau đó dẫn cô đi về phía sau.
“Vậy thì em phải thương lượng với Đậu Nghiền, bảo nó đừng sinh thêm đời sau nữa, như thế thì ổn hơn.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nghĩ tới chuyện này.
Cố Tỉ Thành: “...”
“Chuyện này cũng có thể.” Dù sao thì sau này con gái yêu của cô cũng là con của anh.
Hai người đi qua sảnh lớn, các căn phòng ở phía sau cũng được bày trí rất kỳ lạ. Sở Lạc Nhất cảm thấy có lẽ đây là trận pháp mà Long gia thường dùng, thế nhưng, cô không hiểu được.
Cố Tỉ Thành dẫn cô đi, Sở Lạc Nhất chớp mắt, “Anh zai à, đây là nhà cũ của anh phải không, sao em có cảm giác anh còn quen với nó hơn cả em vậy?”
“Anh quả thực đã từng đến đây.” Cố Tỉ Thành nói.
Sở Lạc Nhất: “...”
“Anh từng đến nhà cũ của em á.” Đây là lần đâu tiên cô tới nhà cũ của mình, thế mà chồng tương lai của cô lại từng đến đây từ trước đó rồi.