Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3286: Một tháng sau hãy ly hôn nhé [4]



Sở Lạc Nhất và Kiều Vi Nhã muốn đến thăm Sư Niệm cũng bị Sư Niệm từ chối.

“Chị không sao, không phải đến thăm chị đâu.” Sư Niệm cầm di động, thấp giọng nói.

Lúc này Kiều Vi Nhã đang ở Sở gia. Hai người túm tụm trên ghế sofa, nhìn Sư Niệm mặt mày tái nhợt qua video call, không nhịn được nói: “Sở Húc Ninh sao vẫn đáng ghét như thế chứ.”

Sở Lạc Nhất liếc xéo cô nàng một cái, sau đó tiếp tục nhìn Sư Niệm: “Vậy chị ở đó làm sao được? Mẹ nuôi có ở đấy chăm sóc chị không?”

“Chị chẳng cần ai chăm sóc cả, tự chị làm được.” Trong ánh mắt Sư Niệm đầy sự kiên định, cô ấy muốn Sở Húc Ninh chăm sóc mình, cũng chỉ có thể là anh chăm sóc, “Nhưng mà Tiểu Bất Điểm, sinh nhật em chắc chị không tham gia được rồi, chị sẽ gửi trước quà sinh nhật cho em nhé.”

Kiều Vi Nhã gật đầu, “Hay là chị cho em cái phong bì đi, loại siêu siêu dày ấy, loại nào mà em có thể đi trung tâm thương mại không cần nhìn giá là được.”

Sư Niệm: “...”

“Đồ hám tiền.” Sư Niệm cười mắng một tiếng, nói vài câu qua loa với hai người sau đó lấy cớ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi để tắt video call.

Sư Niệm đặt di động lên bàn, nhìn Cố Tiểu An bước vào. Hai ngày nay Cố Tiểu An vẫn cực nhọc ngày đêm, không hề nghỉ ngơi chăm sóc cô. Cô nghĩ giờ mình cũng xuất viện được rồi, có điều không biết Sở Húc Ninh giờ thế nào rồi nữa.

“Mẹ, con muốn ra viện.” Sư Niệm thấy Cố Tiểu An ngồi xuống bèn nói.

Cố Tiểu An đang múc canh, nghe thấy cô nói thế khựng lại, sau đó nhìn Sư Niệm: “Ra viện luôn bây giờ á?”

“Vâng, cơ thể con tự con biết. Mẹ cũng về đi. Khoai Tây còn phải đi học nữa, mẹ cứ ở bên này mãi thì làm gì có ai chăm sóc em ấy.”

“Nhưng còn con.”

“Đâu phải chỉ có mình con, còn có Húc Ninh nữa mà.” Sư Niệm đột nhiên nói, nghiêm túc vô cùng.

Cố Tiểu An nhìn cô với ánh mắt khác.

Trên đời này, đáng sợ nhất không phải là chỉ biết suy nghĩ cho đối phương, khi đối phương trốn tránh liền phối hợp diễn với họ, mà là vào lúc đối phương trốn tránh, có thể đẩy người đó lên trước một bước.

Trước kia Cố Tiểu An cũng lo lắng, bởi vì Sư Niệm vẫn luôn trốn tránh Sở Húc Ninh, ngay cả bước kết hôn cũng là Húc Ninh nói ra, cho nên lần này cô sợ Sư Niệm lại giống như trước đây.

“Niệm Niệm, con...”

“Mẹ, con người rồi cũng phải học cách trưởng thành đúng không?” Sư Niệm nói, “Trước kia con sợ anh ấy cự tuyệt, nhưng con biết, thực ra con mong anh ấy có thể giữ con lại, con hiểu cảm giác đó, cho nên lúc này con không muốn lùi bước theo.”

Cố Tiểu An vươn tay cầm lấy tay Sư Niệm, “Con hiểu chuyện hơn nó nhiều.”

Sư Niệm hơi cúi đầu, cô và Sở Húc Ninh là cùng một loại người. Trước đây Sở Húc Ninh kéo cô một lần, giờ, hẳn là cô nên kéo anh một lần, như vậy, bọn họ mới có tương lai, không phải sao?

Sư Niệm xuất viện, Cố Tiểu An theo cô trở về căn nhà trong quân doanh. Sư Niệm không thấy Sở Húc Ninh, ánh mắt trở nên ảm đạm hơn mấy phần, cũng không hỏi gì.

Cố Tiểu An đỡ cô vào phòng ngủ ngồi xuống, “Mẹ đã chuẩn bị không ít thức ăn để trong tủ lạnh cho con rồi, cũng đã nhờ người khác chịu khó đến chăm sóc con. Nhưng con có chắc là ở nhà một mình được không, hay là để mẹ đi nói chuyện với Húc Ninh, bảo nó về chăm sóc con?” Cố Tiểu An vẫn không yên tâm hỏi.

“Không cần đâu ạ, anh ấy sẽ quay về.” Sư Niệm nghiêm túc nói, đối với chuyện này cô thấy rất kiên định.

Anh ấy... nhất định sẽ trở lại!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv