“Tôi thích anh ấy, cố gắng thay đổi bản thân để anh ấy không thể nhìn tôi bằng vẻ lơ đễnh nữa, chứ không phải để trở thành phiền phức của anh ấy, luôn xuất hiện bên cạnh anh ấy. Bị một người mình không thích quấn riết lấy, cô đã từng nghĩ đến cảm nhận của anh ấy chưa?”
Sự Niệm nói từng chữ, chữ nào cũng như đâm thẳng vào tim.
Đầu móng tay của Dương Giai gần như cắm hẳn vào lòng bàn tay, đau đớn lan tràn.
“Thích thì ai mà chẳng làm được? Nhưng nếu có thực lòng thích anh ấy, điều mà cô phải nghĩ tới không phải là
muốn anh ấy luôn nhìn thấy cô, mà là muốn anh ấy vui vẻ. Nhưng rõ ràng cô không hiểu, cô chỉ quan tâm tới cảm giác của cô. Cô chỉ cảm thấy, tôi thích anh ấy, tôi muốn nhìn thấy anh ấy là đủ rồi. Nhưng cô không nghĩ tới việc anh ấy có muốn thấy có hay không.”
Tần Thiếu Bạch bỗng chốc huýt sáo một tiếng, rất hợp hoàn cảnh, khiến Sư Niệm không khỏi phải quay ra lườm anh ta một cái.
Hai tay Dương Giai từ từ thả ra, “Vậy không phải cô đã dùng thủ đoạn đấy hay sao, nếu không làm sao tự dưng anh ấy lại kết hôn với cô khi mà mười bảy năm trời không thích có được chứ?”
Cô ta luôn cảm thấy Sư Niệm đã dùng thủ đoạn gì đó, luôn cho rằng Sư Niệm cướp mất món đồ thuộc về cô ta.
Nhưng cô ta chưa từng nghĩ rằng, trên đời này vốn dĩ không có thứ gì ngay từ đầu đã thuộc về cô ta, mà Sở Húc Ninh trước nay càng không phải!
Sư Niệm nghe thấy câu đó mà bật cười thành tiếng, sau đó dùng ánh mắt đau buồn để nhìn Dương Giai, “Có lúc tôi nghĩ, Dương Giai, những năm tháng ấy, cố đáng thương hơn tôi nhiều.”
“Cô nói cái gì?” Không biết vì bị giẫm phải cái chân đau hay vì điều gì khác mà giọng nói của cô ta cũng sắc nhọn hơn hẳn.
“Tôi nói gì cô cũng không hiểu, tôi thực sự nghi ngờ cô có EQ không vậy?” Sư Niệm nói rồi liếc mắt nhìn cô vợ quân nhân ở nhà đối diện, sau đó ánh mắt cô lại quay về với Dương Giai, “Không có một người đàn ông nào thích nổi một cô gái dùng thủ đoạn cả. Khi tôi vừa tới đây, tại sao cả quân doanh đều đồn thổi tin tức về tôi. Chị dâu gánh tội, cô biết tại sao tôi không truy cứu đến cùng để lôi đầu cô ra không?”
Sư Niệm nói xong, vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai khựng lại, tỏ ra ngơ ngác.
Chỉ có điều khi cô ta định lên tiếng đã bị Đoàn trưởng đoàn Hai túm mạnh một cái, “Cô thổi ngay đi.”
Ngoài vợ của Đoàn trưởng đoàn Hài ra, tất cả mọi người đều hiểu rõ cả, cho nên mọi người luôn thấy Sư Niệm tốt là tốt ở chỗ đó. Bây giờ Dương Giai ép người quá đáng, tự tìm đến tận cửa làm nhục người ta, không thể trách người ta được!
“Cô tưởng rằng tôi sợ cổ sao? Tôi đang đợi đó, đợi cô làm ra chuyện ngu xuẩn hơn, nhưng không ngờ cô lại dám làm thật.” Sư Niệm cười giễu, “Đã biết trên núi có hổ mà còn lao đầu lên núi, cô muốn Sở Húc Ninh tới cứu cô chứ gì? Được thôi, anh ấy cứu cô rồi, vì cứu cổ mà bị thương đấy. Nhưng Dương Giai, cố quên mất một chuyện, đó là cuộc thao diễn, không chấp nhận bất cứ ai cố ý phá cố hoại hay lợi dụng. Trước khi là một người phụ nữ, cô còn là một quân nhân. Với quân nhân, lợi ích tập thể mới đứng hàng đầu, nhưng cô đã hoàn toàn quên mất điều đó. Cô thực sự tưởng rằng những lãnh đạo đó quan tâm cô mới đến thăm cô sao? Họ đã cảnh cáo cô rồi, là một quân nhân, cô đã vi phạm kỷ luật, tiếc thay cố không nhìn ra được.”
Sư Niệm là diễn viên, vì để thể hiện tốt lời thoại phim, thậm chí cô còn chủ động học phát thanh, cho nên mỗi câu cô nói ra tràn đầy nhịp điệu, cho dù tốc độ rất nhanh nhưng mọi điều cô thốt ra đều tròn vành rõ chữ khiến người nghe có thể nghe thấy một cách rõ ràng.
Mà ý tứ của câu nói này, nhờ nhịp điệu trong lời nói càng sinh động và hình tượng thêm.
Dương Giai đột nhiên cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, nghĩ tới lệnh điều chuyển công tác mà mình vừa nhận được trước đó.