Cô Ti Thành: “...”
Ông anh vợ chết tiệt này chắc chắn là cố ý, hơn nữa từng ánh mắt của Sở Lạc Ninh đều nói rõ cho Cố Tỉ Thành biết rằng ông đây đang có ý đấy, anh có thể làm gì tôi nào?
Sở Lạc Nhất bĩu môi rồi đi lấy dụng cụ vẽ tranh của mình, sau đó nhìn Sở Lạc Ninh xuống xe nhận lấy đồ đạc của cô bỏ vào phía sau xe: “Em đi gọi Niệm Niệm tới đây, chúng ta về cùng luôn.”
“Hừ...” Sở Lạc Nhất đáp lời rồi chạy về phía sau.
Cố Tử Thành hơi híp mắt lại: “Anh vợ có lời muốn nói hả?”
Sở Lạc Ninh để đồ lên xe xong, đóng cửa lại, sau đó quay đầu nhìn Cố Tử Thành: “Anh đừng gọi tiếng anh vợ sớm như vậy, đăng ký kết hôn rồi vẫn có thể ly dị đấy! Hơn nữa nhà chúng tôi chưa có ai thừa nhận anh làm em rể đầu. Đương nhiên xét cái vẻ ngoài cũng ra hồn người của anh thì chắc chắn mẹ tôi sẽ đồng ý. Nhưng mà anh cứ yên tâm đi, ở nhà tôi mẹ tôi chưa bao giờ có quyền quyết định, bởi vì bọn tôi đều không dám để cao mắt nhìn của bà áy.”
Cố Tử Thành: “...”
Người anh vợ này rõ ràng đang trách tội anh đây mà.
“Nhất định tôi sẽ đưa ra một lời giải thích về chuyện kia.” Cố Tử Thành trầm giọng nói.
Sở Lạc Ninh bước tới bên cạnh rồi nhìn chằm chằm Cố Tử Thành: “Trước khi diễn tập tôi không nói với anh chuyện này thế nhưng nó không có nghĩa là chuyện này sẽ cứ thế mà trôi qua! Mặc kệ Nhất Nhất có cái gì bảo vệ thì từ nhỏ đến lớn nhà tôi đều không để con bé bị bất cứ một tổn thương nào. Nhưng cô gái kia lại vì anh mà làm như vậy! Cổ Tỉ Thành! Nếu như chuyện này anh giải quyết không tốt thì đừng nói nhà chúng tôi, ngay cả mẹ tôi cũng khó mà cho anh qua cửa đấy!” Lúc này Sở Lạc Ninh nói vô cùng nghiêm túc: “Mấy thứ như nợ đào hoa mà để làm liên lụy tới con gái thì anh cũng kém cỏi thật!”
Cố Tử Thành siết chặt nắm tay của mình, nheo mắt nhìn Sở Lạc Ninh.
“Chuyện con hổ kia không thuộc quyền hạn quản lý của tôi, thế nhưng lý do vì sao nó đột nhiên tấn công thì có lẽ cả tôi và anh đều rõ! Việc anh chạy đến đúng lúc chỉ có thể khiến sự việc không đến mức không thể vãn hồi. Liệu anh có cách nào cam đoan rằng lần nào anh cũng có thể chạy tới kịp lúc hay không? Nếu như lúc đó anh không chạy tới kịp, Đậu Nghiền phải xuất hiện thì ai mà biết được Châu Thiên Thiên sẽ lợi dụng Đậu Nghiền làm cái gì? Nếu như anh thực sự không giải quyết được chuyện đó, vậy thì...” Sở Lạc Ninh chưa nói hết câu đã thấy Sở Lạc Nhất và Sư Niệm đi tới, cho nên anh không nói tiếp nữa.
Đồng thời Sở Lạc Ninh cũng biết Cố Tử Thành hiểu rõ những gì anh còn chưa nói ra cho nên không nhất thiết phải nói rõ ràng tất cả.
Sở Lạc Nhất kéo Sư Niệm đang rầu rĩ không vui qua đây liền cảm thấy tình hình có vẻ không ổn lắm. Cô không nhịn được quay đầu nhìn Cố Tử Thành rồi lại nhìn Sở Lạc Ninh: “Hai người đang nói cái gì thế?”
Sở Lạc Ninh hơi nhún nhún vai, tỏ vẻ mình là một ông anh tốt: “Không có chuyện gì, tán dóc với Đoàn trưởng Cổ một chút thôi ấy mà.”
Cố Tử Thành nhìn người anh vợ nhỏ hơn mình tròn sáu tuổi này. Lúc anh đi học, Sở Lạc Ninh vẫn chưa sinh ra đầu, thế nhưng chính người này lại có được sự khí phách mà ngay cả bản thân Cố Tử Thành cũng không thể xem nhę.
Quả nhiên là con trai của sự phụ.
Cố Tử Thành xoa đầu Sở Lạc Nhất một cái: “Không có chuyện gì, anh vừa mới nói mấy chuyện sau này với anh vợ. Mấy ngày nữa anh sẽ tới thành phố A tìm em.”
Cố Tử Thành vẫn dùng danh xưng anh VỢ.
Sắc mặt của Sở Lạc Ninh thoáng đờ ra, sau đó mới nói: “Đúng là như vậy.”
Sở Lạc Nhất đương nhiên sẽ không tin lời của bọn họ, nhưng mà hai người này miệng người này còn chặt hơn miệng người kia, chắc chắn cô không hỏi được cái gì.
Cố Tử Thành nhìn Sở Lạc Nhất lên xe, nhìn chiếc xe rời đi rồi mới xoay người trở về.
“Một thằng nhóc hai mươi tuổi mà có thể xử gọn được cậu à?” Tần Thiếu Bạch đứng đằng sau chậc chậc lưỡi nói.
Cố Tử Thành hừ một tiếng: “Cái loại người không có vợ như anh làm sao mà biết được anh vợ là sự tồn tại kinh khủng đến thế nào chứ.”
“Tôi nói này, cậu đang khoe mẽ cái gì thế hả?” Tần Thiếu Bạch bất mãn. Thằng nhóc này khoe khoang trắng trợn quá rồi đấy.