Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3262: Thánh học đoán đề online rồi! [10]



Sở Lạc Duy cúi đầu nhìn cơm trong khay của mình, khẽ híp hai mắt lại.

Kiều Vị Nhã ngẩng đầu, nói: “Tôi để ở chỗ cậu thôi, lát đi đổ.”

“Người dân châu Phi đang nhìn cậu đấy!” Sở Lạc Duy nói rồi cầm đũa lên, ăn hết chỗ cơm Kiều Vi Nhã vừa chia cho.

Lần này thì Kiều Vị Nhã thật sự trợn mắt há mồm. Làm sao Sở Lạc Duy lại có thể ăn đồ mà cô đã ăn chứ, lại còn là đồ ăn?

“Lãng phí đồ ăn sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.” Sở Lạc Duy dọa, muốn cô mau mau ăn hết cơm của mình.

Kiều Vị Nhã thật sự thấy cảm động, lại cảm thấy nếu sụt sùi trước mặt người này thật quá mất mặt cho nên chỉ lí nhí một tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn.

“Anh nhìn bạn trai người ta rồi lại nhìn mình đi! Thảo nào người ta là nam thần còn anh chỉ là gà què!” Cô gái nào đó nói rồi đập bàn rời đi.

Cậu trai kia cũng nhanh chóng đuổi theo.

Kiều Vi Nhã không thể tin nổi mà nhìn qua bên đó, rồi lại nhìn về phía Sở Lạc Duy: “Cậu khiến người ta cãi nhau đến mức đòi chia tay rồi kìa.”

“Sớm muộn gì cũng chia tay thôi, cô gái kia quá là quá quắt.” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói, đã không làm được cái gì

mà còn đòi hỏi quá nhiều, cậu nói không muốn đi mua cơm thì Kiều Vị Nhã sẽ lập tức tốt tính nói được. Nhưng cô gái kia thì sao, người ta đã mua đồ ăn cho rồi mà còn đòi hỏi này nọ, nóng nảy như thế là sao.

Cho nên cô gái như vậy, đáng đời không có ai yêu.

Quả nhiên vẫn là cô gái của cậu đáng yêu hơn.

Kiều Vị Nhã giật giật khóe miệng. Sau khi ăn xong liền thu dọn khay cơm: “Ha ha ha, cậu hai lấy cơm vất vả rồi, lần sau cứ để tôi làm việc này đi, để tôi làm!”

Bàn tay của Sở Lạc Duy khựng lại giữa không trung. Cậu nhìn cô gái đang cầm khay cơm chạy về chỗ để. Quả nhiên đây mới là cô gái mà cậu yêu.

Hai người rời khỏi nhà ăn vẫn chưa tới một giờ. Thời gian họp buổi chiều là hai giờ cho nên Sở Lạc Duy dẫn luôn Kiều Vi Nhã đến hội học sinh. Chỗ kia có hệ thống sưởi, cậu cũng tiện thể giúp cô đánh dấu hết toàn bộ trọng tâm ôn tập.

Kiều Vi Nhã rời khỏi nhà ăn vẫn khoác cổ Sở Lạc Duy, cười cười.

Sở Lạc Duy nhíu mày, hỏi: “Động kinh à?”

Kiều Vi Nhã trợn trắng mắt, đúng là không nên trông mong vào việc tên này sẽ nói được gì đó dễ nghe.

“Cậu vừa mới ăn cơm thừa của tôi đấy, có phải là cậu thương tôi, không nỡ để tôi xuống mười tám tầng địa ngục không?” Mặc dù bạn trai của cô sẽ không nói mấy câu lãng mạng, nhưng điều đó đầu trở ngại tới việc cổ tự suy diễn chứ.

Sở Lạc Duy nghe cô nói vậy chỉ quẳng cho cô một ánh mắt “mơ đẹp quá ha”, sau đó nói: “Chỉ là tôi không muốn mình phải đi đến đó thôi!”

Sở Lạc Duy nói rồi nhanh chóng bước đi.

Kiều Vị Nhã khựng lại nhìn ai đó đang đi về phía trước, ý nói bóng gió là: Cho dù chết rồi thì cậu vẫn muốn đi cùng với cô sao? Kể cả cô thật sự phải xuống mười tám tầng địa ngục đi chăng nữa thì cậu cũng sẽ đi với cô à?

Lòng cô bỗng không ngừng dâng trào cảm động.

Trên thế giới này, câu nói êm tai nhất không phải là anh yêu em, đó là câu dù cho có phải xuống đến mười tám tầng địa ngục anh vẫn đi cùng em trên con đường đó, cùng sống, cùng chết, cho dù chỉ còn là hồn phách cũng không thể khiến chúng ta chia lìa.

Sở Lạc Duy bước mấy bước lại phát hiện ai kia đằng sau không theo kịp. Cậu nhịn không được phải quay đầu liền thấy cô vẫn tần ngần đứng đó nhìn mình: “Làm sao thế? Không đi đi còn nhìn cái gì?”

Sở Lạc Duy lên tiếng gọi.

Kiều Vi Nhã vẫn nhìn chằm chằm Sở Lạc Duy. Khoảng cách giữa hai người chỉ có mấy bước chân, một người cảm động còn một người đang không hiểu ra sao.

Hai người cứ đứng yên lặng như vậy, dường như không có thứ gì có thể xen vào giữa hai người.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv