Cuối cùng, Sở Ninh Dực vẫn phải đi xuống.
Thủy An Lạc nghĩ, quả nhiên càng lớn tuổi, anh Sở càng lười hơn người khác.
Sở Ninh Dực xuống dưới tầng, An Phong Dương đang nhìn đàn cá bơi lội tung tăng trong bể. Thấy Sở Ninh Dực đi xuống, anh hất cằm chỉ những thứ để trên bàn, “Những thứ cậu bảo tôi điều tra ở đây hết rồi, cậu tự xem đi.”
Sở Ninh Dực tùy ý cầm kẹp tài liệu trên bàn lên, sau đó ngồi xuống ghế sofa, “Gần đây cậu lười tới mức không buồn động đậy rồi đấy à?”
“Già rồi, đi không nổi.” An Phong Dương vừa dứt cầu, Sở Ninh Dực đã cầm cái gối ôm ném anh, sau đó tiếp tục đọc văn kiện trong tay.
An Phong Dương tiện tay bắt lấy cái gối, tâm trạng cực kỳ tốt, cầm cái gối ném lại lên sofa, “Tôi điều tra về cái người Bạch Hoành này rồi, là một doanh nhân rất giỏi, thực lực thực sự thế nào thì không ai biết, nhưng trong top 100 công ty hàng đầu thế giới chắc chắn có tên hắn ta. Cho nên với hắn mà nói thì việc mua một mẫu hạm không có gì là không thể cả.” An Phong Dương nói rồi ngồi xuống đối diện Sở Ninh Dực, “Tôi cho người đi điều tra việc kinh doanh của hắn, tuy không quá rõ, nhưng có thể chắc chắn một điều rằng thực sự đối đầu chúng ta. Chuyện kinh doanh của hắn ta dù ít hay nhiều đều có liên quan tới chúng ta, thế nên có thể xác định được rằng hắn đến để trả thù.”
Cuối cùng An Phong Dương đưa ra một kết luận.
Thủy An Lạc đặt cốc nước lên bàn, nhìn An Phong Dương rồi lại nhìn Sở Ninh Dực, “Thực sự có liên quan tới Bạch Dạ Hàn?”
“Có lẽ vậy, điều làm anh thấy lạ là Bạch Hoành không hề đối đầu với Lạc Ninh. Điều này không hợp lẽ thường lắm.” An Phong Dương cầm cốc nước lên, khẽ nhấp một hớp rồi nói.
Sở Ninh Dực xem xong, gập tập tài liệu lại, người muốn trả thù anh thì không ít, nhưng dám to gan lớn mật đến tìm anh trả thù như thế này đúng là hiếm thấy.
Sở Ninh Dực đặt vặn kiện lên bàn, cầm cốc lên, “Cái tên Bạch Hoành kia còn trẻ mà có thể làm được đến mức độ này cũng là một nhân tài, nhưng thả lưới quá rộng, đôi khi cũng sẽ rất dễ gặp chuyện.”
An Phong Dương gật đầu, “Cái này thì đúng, cậu định thế nào?”
“Bảo đám nhóc con kia thu lưới đi, chúng làm được. Mẻ lưới của Bạch Hoành quá to, mình hắn ta cũng không bắt hết được, sớm muộn gì cũng bị lọt vào đó.” Ngược lại Sở Ninh Dực không lo lắng, có lẽ chuyện thu lưới chỉ là chuyện trong phút chốc. Chuyện đảo Kim Cương kết thúc, chuyện ở Rome kết thúc, Bạch Hoành sẽ triệt để sa lưới, cho nên, anh không lo.
“Chuyện đi Vân Nam vào dịp Nguyên Đán cậu sắp xếp thế nào rồi?” Sở Ninh Dực đột nhiên hỏi.
“Làm gì thế, đi nuôi sâu độc à?” Thủy An Lạc trợn mắt khinh thường.
Sở Ninh Dực bật cười, “Được rồi, sâu độc người ta cũng phải sợ em thôi, dù sao cũng chưa cấy vào cơ thể mẹ nào ngốc như em.”
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc hé miệng, sau cùng vẫn giữ im lặng, nếu không vì chẳng thể đánh lại được anh thì cô đã động tay động chân rồi.
An Phong Dương cười đến mức co giật. Đôi vợ chồng này đúng là mười mấy năm như một, khiến người ta thấy rất vui.
***
Trên đảo Kim Cương, con mực thủy tinh chết kia đã được xử lý xong.
Lúc này Sở Lạc Duy và Sở Vi đang nghiên cứu tư liệu về loài vật này, rõ ràng họ cũng nghĩ rằng loài vật này có liên quan tới cảnh hoàng hôn lửa trước đó.
Kiều Vị Nhã và Triệu Hân Hân đang ở trong bếp. Kiều Vị Nhã nhìn Triệu Hân Hân nấu cơm. Thật không ngờ, hóa ra Triệu Hân Hân còn biết nấu cơm, hơn nữa có cảm giác cũng không quá tệ.
“Không ngờ đó nha Hân Mập, cậu còn biết nấu cơm nữa cơ à.” Kiều Vi Nhã chậc chậc vài tiếng, nhìn vào món ăn trong nồi, không nhịn được, đưa tay ra nhón một miếng bỏ vào miệng.
“Tất nhiên rồi.” Triệu Hân Hân tươi cười nói, trước kia học nấu ăn vì ai đó, bây giờ xem ra không cần thiết nữa rồi.