Sở Vi chỉ cảm thấy con gái có giảm cân hay không giảm cân cũng không quan trọng bằng việc có tâm hồn đẹp.
Những câu này lọt vào tai Triệu Hân Hân thì không có ý nghĩa đó, hoặc nói cách khác, trong mắt Triệu Hân Hân, nó biến thành: Cô đã béo như vậy rồi còn giảm cái gì nữa.
Cho nên Triệu Hân Hân cúi gằm đầu xuống, che giấu hai hốc mắt đã đỏ ửng lên của mình.
Kiều Vị Nhã ngẩng đầu lên, dùng gối ôm đánh mạnh lên người Sở Vi.
“Em làm gì vậy?” Sở Vị tránh né, nhìn Kiều Vị Nhã với vẻ vô tội.
Kiều Vi Nhã tức giận khẽ mắng anh, “Anh nói linh tinh cái gì đấy? Giảm cân hay làm đẹp là món quà ông trời ban cho tất cả con gái.”
Sở Vi khựng lại, quay đầu nhìn Triệu Hân Hân đang ngồi bên cửa sổ, quay lưng lại với họ, vội vàng nói, “Triệu Hân Hân, tôi không có ý đó, tôi chỉ cảm thấy cậu đã béo nhiều năm rồi, mọi người đã quen...”
“Anh im ngay cho em!” Kiều Vi Nhã không thể chịu nổi nữa. Trước kia cô cảm thấy Sở Vi là người rất biết dỗ ngọt làm vui lòng con gái, nếu không thì cô và Bánh Bao Đậu cũng không thích anh đến vậy. Sao hôm nay lại ngốc thế cơ chứ, cầu đó có thể nói lung tung được sao?
Tất nhiên là không được rồi!
Sở Vi càng tỏ ra vô tội hơn. Cậu có làm gì đâu, cậu chỉ nói sự thật thôi mà!
Triệu Hân Hân hít sâu vài cái rồi ngẩng đầu, tươi cười nhìn qua bên đó. Bởi vì quá mập, khi cô cười lên, hai mắt gần như biến thành hai đường cong.
“Tôi chỉ nói chơi thôi mà, mọi người tưởng thật làm gì, Sở Vị nói đúng, tôi béo nhiều năm như thế rồi, dù sao cũng không có ai thích, tôi biết mà.” Triệu Hân Hân nói rồi lại nhìn ra bên ngoài.
Kiều Vi Nhã giơ chân lên đạp thẳng cho Sở Vi một cái nhưng bị Sở Lạc Duy nắm lại. Cô ngốc này, sao có thể tùy tiện đạp chàng trai khác như thế chứ?
Nhưng Sở Vi cũng thật là, hôm nay làm sao vậy? Nói chuyện cứ như cắm dao vào tim gan con gái người ta.
“Con gái con lứa không thể rụt rè e thẹn được tí à?” Sở Lạc Duy hát chân của cô về, trợn mắt nói.
“E thẹn là gì thế, tôi không quen. Cậu mới biết tôi ngày đầu tiên đấy à?” Kiều Vi Nhã lạnh lùng nhìn cậu, gắt lại. “Biết lâu rồi, nhưng bây giờ cậu cũng đã có bạn trai, không thể học cách biến thành con gái được à?” Sở Lạc Duy dùng ánh mắt cùng một kiểu với cô để nhìn cô.
“Ôi chao ôi, cậu nói cứ như cậu chơi gay với tối ấy, sao thế, muốn chơi kiểu giả gái hay chuyển giới hay sao đây?” Kiều Vi Nhã nói rồi đứng bật dậy, nhìn cậu từ trên cao xuống.
Sở Lạc Duy ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau, sau đó cậu nói, “Cậu đi chuyển thử xem?” “Ôi trời, hai người có thể thối cãi nhau đi được không?” Triệu Hân Hân nói to, “Thật sự không biết hai cậu rốt cuộc thích điểm nào ở đối phương nữa?”
“Xi...”
Hai người cùng phát ra âm thanh giống nhau rồi cùng quay lưng đi lên tầng.
Triệu Hân Hân: “...”
Có bản lĩnh thì nói “Ai thích cậu ta chứ?” đi.
Hai người này được thật đấy!
Sau khi hai người kia đi lên tầng, dưới phòng khách chỉ còn lại Sở Vi và Triệu Hân Hân. Triệu Hân Hân cũng đứng dậy định rời đi.
“Triệu Hân Hân.” Sở Vị đột nhiên cất tiếng gọi.
Bước chân của Triệu Hân Hân hơi khựng lại, cơ thể mập mạp khiến một mình cô ở bên cạnh Sở Vi sẽ thấy vô cùng tự ti.
“À 2m, hôm nay tôi không có ý tứ gì khác, cậu đừng để bụng.” Sở Vi nói.
Triệu Hân Hân ngẩn ra. Cô ừm một tiếng rồi vội chạy lên tầng, nhưng vì cơ thể quá nặng nề mà ngã dập mặt trên cầu thang, tiếng động ấy cứ như một vụ động đất vậy.
Sắc mặt Triệu Hân Hân lập tức biến thành màu tím tái như gan heo, khiến cô vô cùng xấu hổ.