“Oa oa oa oa... Kim cương nè, đồ thật hả?” Triệu Hân Hân nhìn thấy một hòn đá nhỏ lấp lánh dưới ánh mặt trời, vội vàng chạy tới nhặt lên, “Ở đây có phải có rất nhiều kim cương không?”
“Kim cương thì tớ không biết, tớ chỉ biết vụ nổ năm đó làm chết rất nhiều người.” Kiều Vị Nhã nghiêm túc nói.
Triệu Hân Hân vội vàng ném viên kim cương trong tay đi, nhảy phắt tới bên cạnh Kiều Vị Nhã, nhìn ngó xung quanh rồi nói, “Đáng sợ như vậy sao?”
Sở Lạc Duy và Sở Vi luôn đi sau hai cô gái kia, nhìn hai cô ríu rít nãy giờ.
“Rốt cuộc ai đã đưa cô Triệu Mập kia tới đây vậy?” Làm vậy sẽ ảnh hưởng tới phúc lợi của cậu đấy biết không hả?
Sở Vi cười ha hả. Cậu cũng muốn nói, ai bảo cô ấy tới vậy, khiến cậu bối rối lắm đấy biết không?
“Cậu Hai, cậu nói to vậy tôi nghe thấy hết rồi đấy nhé?” Bạn học Triệu Mập rất bất bình đốp lại.
“Tôi nói cho cậu nghe đấy. Cậu có ý kiến gì không?” Sở Lạc Duy không hề cảm thấy mình nói xấu sau lưng người ta là việc gì đó sai trái.
Triệu Hân Hân: “...”
“Sao cậu ra cửa mà chưa bị người ta đánh chết thế hả!” Triệu Hân Hân gào ầm lên.
“Tớ cũng đang suy nghĩ về vấn đề này đây, hay là chúng ta đánh chết cậu ta luôn nhỉ.” Kiều Vi Nhã nghiêm túc nói, đang suy nghĩ tới tính khả thi của việc này.
Sở Lạc Duy tặng cô một cái trợn mắt.
Bốn người vào đến nhà, Sở Lạc Duy và Sở Vi đặt đồ xuống, muốn đến miệng núi lửa xem xem rốt cuộc là chuyện gì. Kiều Vi Nhã và Triệu Hân Hân phụ trách dọn dẹp đồ đạc trước để tối nay có thể ở lại.
Phong cách bài trí trong nhà theo phong cách châu u hoàn toàn. Triệu Hân Hân vừa nhìn đã thích, hơn nữa còn kêu lên muốn mỗi năm đến đây nghỉ ngơi một lần.
Kiều Vị Nhã chậc chậc vài tiếng, “Nơi này năm xưa từng là nơi chết nhiều người nhất trên đảo đó.”
“Cút đi, cậu tưởng tớ ngốc chắc, ai lại xây nhà trên đống xương người chứ?” Triệu Hân Hân mắng có một tiếng, bước tới mở rèm cửa ra, “Oa, ở đây có thể ngắm biển nè.”
“Đúng vậy, đây là phòng ngắm biển mà.” Kiều Vi Nhã nói rồi đi tới phía sau cổ, phóng mắt nhìn ra bên ngoài, “Trước kia ở chỗ đó có một đài phun nước rất lớn, rất đẹp.”
“Ừm ừm, tớ thấy trong tin tức rồi, còn bức tượng kia thực sự là bà nội cậu hả? Đẹp dã man, chẳng trách cậu xinh thế.” Công sức tìm hiểu của Triệu Hân Hân cũng không hề lãng phí, cô hiểu rất rõ.
“Không nhớ nữa, lúc đó khi gặp bà nội, tớ mới bé tí thôi, bà nằm trên giường bằng, có người nói bà đã chết rồi, có người nói bà vẫn sống. Nhưng sau cùng bà và hai người đàn ông yêu bà đều chết trong vụ nổ trên đảo.”
“Hạnh phúc quá.” Triệu Hân Hân chống cằm nói.
Kiều Vị Nhã: “...”
Thế là hạnh phúc hả?
Gái à, quan niệm về hạnh phúc của cậu có vấn để rồi đấy!
“Vậy tớ nhặt mấy viên kim cương ở đây mang về đó có phải phát tài rồi không?” Triệu Hân Hân vẫn không thay đổi được sự phấn khích của mình. Cô cười tít cả mắt lại.
“Có lời đồn rằng kim cương trên đảo Kim Cương bị Công chúa Delia nguyền rủa, cứ ai dùng nhẫn làm ra từ kim cương trên đảo Kim Cương thì đều sẽ chia tay hết.” Kiểu Vi Nhã đặt một tay lên lan can cửa sổ, nhìn vùng biển rộng phía xa xa.
“Cậu tưởng tớ ngốc hả, tớ không nói nó đến từ đầu là được chứ gì?”
“Vậy thì cậu giỏi quá rồi, cậu tưởng các chuyên gia kim cương là đồ ngốc chắc?” Kiều Vi Nhã “xì” một tiếng, đây cũng là nguyên nhân tại sao mà nhiều năm như vậy rồi cũng chưa có ai dám đến đảo Kim Cương trộm đồ.
Triệu Hân Hân đang định phản bác, đột nhiên nhìn thấy gì đó. Cô vỗ mạnh lên cánh tay Kiều Vi Nhã, “Đó là cái gì vậy, cậu nhìn kìa.” Triệu Hân Hân nói, một ngón tay chỉ về phía bờ biển không xa, một thứ gì đó lộ ra trên bờ biển vì được nước biển gột rửa.