Sở Ninh Dực nhìn vợ mình bỏ đi, cảm thấy những năm trở lại đây vợ mình có tiến bộ rất lớn.
Ít nhất thì khi đốp chát lại anh không cần phải nghĩ ngợi nữa rồi.
Mấy người họ cuối cùng vẫn không thể nói gì được nữa nên quyết định giải tán.
Sau khi họ đi hết, Kiều Vi Nhã định đưa bạn nhỏ Phong Tĩ Triệt đã ngủ say về.
Sở Lạc Duy tiễn họ tới cửa. Cậu dựa người vào khung cửa nhìn cô gái ở dưới bậc thềm, “Tối nay nhớ ngủ sớm đấy, nếu không sáng mai không dậy nổi chúng tôi sẽ không đợi cậu đâu.”
Kiều Vị Nhã quay đầu lại, tặng cho cậu một cái trợn mắt thật là to, “Nói cứ như có ai cần cậu đợi lắm ấy. Anh Sở Vi, anh sẽ đợi em đúng không anh.”
Sở Vi lạnh run cả người, đừng tìm anh mà, anh vô tội lắm!
Sở Lạc Duy quay đầu liếc nhìn Sở Vi, sắc mặt không hề thân thiện chút nào.
“Tôi cảm thấy hay là gọi thêm Triệu Hân Hân đi, đằng nào cũng là thứ Bảy mà.” Sở Lạc Duy đột nhiên nói.
Sở Vi: “...”
Cậu Hai, cậu có thể tàn nhẫn hơn được nữa không?
“Vi Nhã, em nhớ ngủ sớm nha.” Sở Vi khóc không ra nước mắt.
Kiều Vi Nhã tức tối nhìn Sở Vi, “Anh cứ đợi đó, em nhất định sẽ gọi Hân Mập đi cùng.”
Sở Vi nhìn Kiều Vi Nhã tức giận bỏ đi, chợt tự hỏi cậu đã đắc tội với ai chứ!
Sở Lạc Duy hừ lạnh, cũng quay người đi mất.
Sở Vi sờ chóp mũi mình, phải tránh xa cậu Hai ra, phải trân trọng mạng sống của mình, câu nói này chuẩn quá, sau này cậu sẽ cứ thế mà làm.
Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực quay lại. Người của hai bên thì vừa đi hết. Thủy An Lạc chớp mắt nhìn người ta rời đi, lại nhìn về phía Sở Ninh Dực, “Thế này là sao?”
“Em không cảm thấy như thế mới là bình thường à?” Sở Ninh Dực thản nhiên hỏi lại, sau đó đi vào phòng.
Thủy An Lạc ngẫm lại, ừ nhỉ, như thế này mới bình thường chứ, con trai cô chưa lấy được người ta về thì không thể nào không bình thường được.
Cho nên như thế này mới bình thường, bình thường lắm.
**
Tại nơi diễn tập quân sự, ánh trăng mông lung.
Sư Niệm đã ngủ từ sớm, đến nửa đêm lại tỉnh dậy.
Trong lều vẫn chỉ có một mình có, Sở Húc Ninh vẫn chưa quay lại, cũng có nghĩa là anh căn bản không hề đi thay thuốc.
Lều hơi lạnh, Sư Niệm dùng chăn quấn mình thật chặt, sau đó nhìn thuốc và bông băng trên mặt bàn, cô nghĩ ngợi một hồi rồi ngồi dậy mặc quần áo đi ra ngoài.
Bên ngoài lều trại có những chiến sĩ gác đêm đang thì thầm to nhỏ. Cô cũng không biết lểu của bộ chỉ huy ở đâu, cho nên chỉ có thể nhờ một anh lính gọi Sở Húc Ninh tới đây.
Nhưng sau khi rời đi, anh lính kia nhanh chóng trở về, đáp án là Lữ đoàn trường hiện tại đang bận, không có thời gian tới.
Sư Niệm nheo mắt, người đàn ông này không cần mạng sống của mình nữa sao?
“Chị dâu, Lữ đoàn trưởng ở bên đó, hay là chị tự qua đó gọi xem sao?” Anh lính kia chỉ vào một chiếc lều cách đó không xa, nói nhỏ với cô, “Lữ đoàn trưởng mà bận việc thì đến cả người thân cũng không buồn để tâm, chúng tôi không dám vào đó gọi.”
Sư Niệm nghĩ ngợi, cô cảm ơn anh lính rồi quay về lều mang thuốc và bông băng tới đó.
Trong chiếc lều kia vẫn còn sáng đèn. Cô đứng bên ngoài có thể nghe thấy tiếng Sở Húc Ninh nói chuyện cùng những người kia, chắc phải gần hai ngày anh không ngủ rồi.
Sư Niệm vén tấm mành bước vào trong, Sở Húc Ninh không buồn ngẩng đầu lên, anh nói với vẻ không vui, “Sao lại đến đây nữa thế: Ra ngoài đi.”
Sở Húc Ninh nói xong, xung quanh im lặng hơn. Không biết ai đó khẽ gọi một tiếng chị dâu, Sở Húc Ninh mới ngẩng lên, nhìn Sư Niệm đang đứng ở lối vào.
Sư Niệm cũng giật mình vì tiếng quát bất chợt của anh, cô ngẩn người đứng ở đó.