Bạch Hoành kia rốt cuộc đang làm gì?
- Sở Ninh Dực khựng lại một lúc, chuyện này anh cũng phải suy nghĩ cẩn thận một lượt, Bạch Hoành kia rốt cuộc đang làm gì?
Hắn có tài chính hùng hậu, quan hệ rộng rãi, còn có mục đích mà anh vẫn chưa biết, cho nên Bạch Hoành này còn khiến người ta đau đầu hơn cả Bạch Dạ Hàn năm đó.
Anh thậm chí muốn tìm hiểu một chút gì đó từ chuyện năm ấy, một vài thứ có lẽ trước kia anh đã bỏ sót. Nhưng không hề có, hiện giờ anh không tìm được gì cả.
“Hiện tại còn chưa rõ, mấy đứa cứ đến đảo Kim Cương xem đã.” Sở Ninh Dực ăn ngay nói thật, sau đó tiếp tục ăn.
Sở Vi nghe Sở Ninh Dực nói vậy liền biết chuyện này không hề đơn giản, “Dạ, cháu biết rồi.”
Sở Vi nói xong, Sở Ninh Dực liền nhìn về phía Sở Lạc Duy, “Còn cả con nữa, đến đấy đừng chỉ nghĩ đến chuyện dùng năng lượng mặt trời sạc điện thoại đấy, nhớ rõ việc cần phải nhớ vào.”
Sở Lạc Duy: “...” Cậu có thể đổi người cha khác được không?
Ba cậu chỉ chờ để gài bẫy người khác thôi.
Một bữa cơm mà khiến Thủy An Lạc cười muốn rút gần.
“Bao giờ các con đi?” Thủy An Lạc cố gắng nín cười, hỏi bọn họ.
“Đi nhanh về nhanh, ngày mai đi luôn đi, cuối tuần ngoài khơi sẽ không được yên ả, tốt nhất là trong vòng ba ngày phải trở về.” Sở Lạc Duy còn chưa mở miệng, Sở Ninh Dực đã nói, có thể thấy là dù bọn họ không đi thì Sở Ninh Dực cũng đã lên kế hoạch qua đó.
Sở Lạc Duy khựng lại một lúc, sau đó quả quyết im lặng. Xem ra không cần cậu phải nói nữa.
Sở Vị tiếp tục gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Sở Ninh Dực lạnh lùng trùng con trai mình một cái. Sở Lạc Duy vẫn tiếp tục lẳng lặng ăn cơm. Dù sao bây giờ cậu nói gì cũng sai, cho nên dứt khoát không ho he thêm câu nào nữa.
Sau bữa tối, Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đi ra ngoài tản bộ. Kiều Vị Nhã dẫn theo cái đuôi Phong Tử Triệt chạy qua bên này thương lượng chuyện đi đảo Kim Cương.
Sắc mặt của Sở Lạc Duy vẫn kém vô cùng, cứ như thể người ta nợ cậu mấy triệu vậy, cho nên Kiểu Vi Nhã dứt khoát chọn Sở Vi.
Không hiểu sao Sở Vị thấy sống lưng lạnh toát. Cậu đột nhiên cảm thấy nơi này không thể ở lâu được.
Cậu cần một lý do để rời khỏi nơi này.
“Tiểu Vi ơi, Tiểu Vi...” Giọng của thím Vu bỗng vang lên.
Sở Vi nhảy dựng lên, lớn tiếng đáp: “Bà nội, sao thế?” Nói xong, Sở Vị chạy như bay ra ngoài. Quả nhiên chỉ có bà nội thương cậu nhất.
Sở Vi chạy đến phòng của thím Vu, liền thấy bà đang cười híp mắt nhìn mình. Cậu bước qua ôm lấy thím Vu, “Bà nội, bà đúng là bà nội ruột của cháu mà.”
“Ha ha ha, hai tổ tông kia cãi nhau, bà đâu thể để cháu bà ở giữa chịu thiệt được.” Thím Vụ cười ha hả nói, được Sở Vi đỡ ngồi xuống giường.
Sở Vi chờ thím Vu ngồi xuống xong mới nhìn thấy viên thuốc trên bàn, còn chưa được đụng tới: “Bà nội, sao bà không uống thuốc?”
“Người già rồi có đủ loại bệnh vớ vẩn, không cần uống thuốc.” Thím Vu phẩy phẩy tay, “Thuốc này đắt lắm, không thể cứ tiêu tiền của cậu chủ mãi được.”
Sở Vi nhíu mày, “Bà nội, giờ cháu đang thực tập ở công ty rồi, cũng được lấy lương, hay là lần sau cháu đưa tiền thuốc cho cô nhé. Hơn nữa mấy năm nay cháu với Sở Lạc Duy vẫn kinh doanh nhỏ, cũng được lời không ít tiền, cháu còn có...”
“Ai da thằng nhóc này.” Thím Vu vỗ vỗ vai Sở Vi, “Tiền đó cháu phải giữ lại để báo đáp gia đình cậu chủ. Nếu không có bọn họ, cháu cũng không có ngày hôm nay đâu, còn phải để dành cho bản thân chút tiền để sau này còn cưới vợ nữa chứ.” Thím Vu nói xong liền họ khù khụ.