Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3217: Kẻ địch của diêm vương mặt lạnh [10]



“Ha ha ha...” Sở Lạc Nhất cười lớn, đưa Sư Niệm sang lều của mình xem những bức tranh mà cô đã

vẽ xong. Cô tự cảm thấy rất hài lòng, cần tìm một người công bằng nói chút cảm nhận.

Sư Niệm nhìn vài trang, thành thật nói: “Chị có cảm giác lúc em về "người kia của mình trong mắt chắc gắn sao lấp lánh luôn đấy nhỉ.”

“Ha ha, rõ ràng đến thế cơ à?” Sở Lạc Nhất cũng chẳng giấu giếm gì, sau đó lại cầm lấy tập tranh, “Thật ra có rất nhiều thứ không thể vẽ được, nhưng chỗ này em vẽ chị đã thấy chưa?”

Sư Niệm nhìn vào chỗ Sở Lạc Nhất chỉ, nghĩ nghĩ rồi nói: “Lính giá xuất ngũ à?”

Sở Lạc Nhất gật đầu, “Hôm đó em gặp được vài người, thật sự thấy khó chịu trong lòng lắm, điểm này em cũng nghĩ nên để nhiều người biết đến nó. Họ giải ngũ không phải vì khả năng của họ có hạn, mà vì trên chiến trường kẻ địch còn mạnh hơn. Họ thật sự đã dốc hết tâm sức để làm việc rồi”

Sư Niệm cái nhìn bức tranh, “Quân nhân thời nay phân cấp rất nghiêm trọng, có những người thật sự căn bản không xứng với hai chữ quân nhân.”

“Ví dụ như Dương Giai hả?” Sở Lạc Nhất bật cười, “Loại lính gây trở ngại tới tình đoàn kết nội bộ này không phải không có, hơn nữa ở đâu cũng có hết. Giống như hồi xưa ba chị từng nói ấy, vì quân đội được bảo mật kín kẽ nên người bên ngoài chỉ thấy được mặt tốt của nó, thật ra nó cũng chẳng khác gì những nơi khác, nơi khác có vấn đề gì thì nó cũng có cả. Dương Giai chính là một ví dụ điển hình trong đó, cái nhà đối diện với nhà chị chính là điển hình tốt nhất trong vấn đề về gia đình đấy.”

Sư Niệm thở dài, nhìn Sở Lạc Nhất với vẻ bất đắc dĩ, “Vợ lính không theo lính mới là khổ thật, còn mấy người vợ mà đi theo lính không có công ăn việc làm gì thì thật là... Ngoài hóng hớt buôn chuyện với nuôi con ra thì chẳng còn chuyện gì để làm hết, mà buôn chuyện chính là nguồn cơn của mọi tai họa.”

“Ha ha ha, cũng không thể nói như vậy được. Trước đây lúc chị ở trong quân doanh, không phải ăn cơm trăm nhà

mà sống sao.” Sở Lạc Nhất nhìn dáng vẻ ai oán của cô chị liền biết Sự Niệm bị chuyện lần này chọc giận thật rồi, cho nên lúc này mới nói những lời như vậy.

“Chính vì thế nên chị mới tức đấy, hồi nhỏ chị thấy thím nào cũng tốt hết, mỗi khi ba chị không có nhà đều sẽ có thím tới tận nhà hỏi chị có muốn qua nhà thím ăn cơm không, nhà nào có khó khăn cũng đều sẽ giúp đỡ, sao tới phiên chị thì lại thành ra thế này chứ!” Sư Niệm tức giận phừng phừng nói.

“Kiếm danh thôi, chị xem trước khi chị đi thì ai kiếm danh từ chị nào, tự dưng thấy thương chị ghê.” Sở Lạc Nhất nói thật lòng mình, khiến Sư Niệm phải đập cho cô một cái.

“Thế nên lần này chị nhất định phải mang tiếng tốt trở về.” Sư Niệm nghiêm túc nói.

Sở Lạc Nhất cười khúc khích, cầm lại tập tranh, “Đi đi, đi đi, nhớ tạo dựng hình tượng cho tốt. Mấy năm nữa em tới đó thì chị phải làm gương đấy.”

“Chậc chậc chậc, giờ đã nghĩ tới chuyện kết hôn với anh đẹp trai nhà giàu của em rồi cơ à?” Sư Niệm mang theo ý cười nhìn Sở Lạc Nhất. Cô thật sự rất ngưỡng mộ tính cách dám yêu dám nói này của Sở Lạc Nhất, hơn nữa con bé còn thể hiện cho tất cả mọi người xung quanh biết nữa.

“Cụ Mao nói rồi, không lấy hôn nhân làm tiền để yêu đương đều là lưu manh hết, em là một cô gái đáng yêu thế này cơ mà nhỉ.” Sở Lạc Nhất nói mà mặt không đỏ tim không đập mạnh. Nhưng khi cô nói xong bỗng cảm thấy ánh mắt của Sư Niệm có gì đó khác thường. Cô không nhịn được lại nhìn theo tầm mắt của Sư Niệm, nhất thời không khỏi hét lên, “Má, sao anh lại về đấy rồi?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv