Phong Phong ngẩng lên nhìn ánh mặt trời nơi xa, có những quyết định khi đã làm rồi thì không thể hối hận được nữa, giống như quyết định ngày hôm nay của anh vậy. Nếu đã thế thì cũng chẳng phải suy nghĩ nhiều làm gì, cứ làm khó mình đi thôi.
Sau khi Thủy An Lạc trở về, cô và Mân Hinh đứng cách đó không xa nhìn ba người đàn ông. Thủy An Lạc tì tay lên vai Mân Hinh: “Tự dưng em cảm thấy trong chúng ta, người hạnh phúc nhất chắc là Lão Phật Gia đấy.”
Mân Hinh khẽ cười thành tiếng, vỗ vào tay Thủy An Lạc: “Năm ấy cô ấy là người chịu nhiều tổn thương nhất, giờ xem như cũng được hồi báo rồi.”
Thủy An Lạc lại thở dài, “Nhưng tiếc là cô ấy không được trông thấy chuyện lần này, không biết người đàn ông này đã vì mình mà làm ra chuyện gì.”
“Sớm muộn gì cũng biết thôi mà.” Mân Hinh nhìn Thủy An Lạc cười, “Đám quân nhân chắc một thời gian nữa là về rồi nhỉ? Bao Đậu cũng tới đó à?”
“Chắc thế ạ. Đây mới gọi là con gái chưa lấy chồng đã thành bát nước đổ đi rồi này, haiz...” Thủy An Lạc cứ nghĩ đến Sở Lạc Nhất lại thấy ngứa răng ngứa lợi, cái con bé vô lương tâm đó không ngờ lại chạy biến đi như thế.
Mân Hinh nghe vậy chỉ cười, sau đó cùng Thủy An Lạc trở về, “Giờ em mới biết à? Ngay từ lúc con gái chị chào đời chị đã được nếm trải cảm giác này rồi, haizzz...”
“Sao mà giống nhau mà chị?” Thủy An Lạc kêu lên, “Miên Miên có thế nào thì cũng không ra khỏi cửa nhà mình, đúng không nào? Còn con gái em mà gả đi một cái là thổi ra khỏi thành phố luôn đấy.”
“Ha ha ha ha...” Mân Hinh cười ầm lên.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng phải, Miên Miên dù có đi lấy chồng thì vẫn ở trong nhà này, còn nếu Bánh Bao Đậu gả đi thì phải ra ngoài thật rồi, xem ra thì cô vẫn hạnh phúc hơn.
“Thật ra giờ chị lại thấy hơi lo cho Miên Miên, nó được ba nó chiều thành ra giờ có biết làm gì đâu.” Mân Hinh vào nhà với Thủy An Lạc, thở dài cảm thán: “Em nhìn Niệm Niệm giờ đây, chị lo sau này nếu nó theo Bảo Bối vào doanh trại thì không biết sẽ thế nào nữa? Chỉ sợ giờ không sao, sau vì chuyện nhà chuyện của lại xảy ra vấn đề thôi.”
“Có ai kết hôn xong mà không xảy ra chút chuyện đầu chị?” Thủy An Lạc nói với vẻ hiển nhiên, “Thế này mới có thể khiến chúng nó tìm được cách chung sống phù hợp nhất chứ, phải không nào?”
Mân Hinh vẫn không ngừng thở dài. Sự thật thì là thế, chỉ có điều thân là một người mẹ, cô cũng chỉ thấy thương con gái mình hơn thôi.
Hơn nữa nếu trước khi kết hôn yên ổn, nhưng sau khi kết hôn mà xảy ra rắc rối thì sẽ càng rắc rối hơn nhiều. E là tới lúc đó cũng chỉ có thể để lũ nhỏ tự điều tiết lấy, nếu không thể xử lý tốt được, sợ là sẽ đi tới bước đường không thể cứu vãn được.
Hai người về đến nhà, người giúp việc cũng đã chuẩn bị xong cơm tối. Nhân cơ hội mọi người đều có thể về nhà sớm nên ba nhà quyết định ăn chung với nhau.
Lúc Thủy An Lạc gọi điện cho Sư Niệm, cô đang trên đường tới nơi diễn tập quân sự. Nghe thấy lời mời của Thủy An Lạc, cô bật cười: “Cháu không tới được mất rồi, hơn nữa giờ cháu cũng không ở thành phố A, chắc không thể về trong chốc lát được đâu ạ.”
“Sao thế, cháu đi đâu rồi à?”
“Vâng ạ, cháu đi gặp một người, nhưng chắc phải mất vài ngày mới về được.” Sư Niệm đáp lại cổ rồi vượt lên chiếc xe phía trước, “Cô ơi, đợi cháu về cháu sẽ tới thăm cô, giờ cháu đang lái xe không tiện nghe điện thoại, cháu dập
máy nhé.” Sư Niệm thấy Thủy An Lạc ừ rồi mới dập máy, nhìn tuyến lộ chỉ đường trên điện thoại, cô sắp gặp Dương Giai rồi, có những chuyện quả nhiên vẫn phải nói ra mới được.