Sau khi Phong Phong quăng quả bom đó xong liền biến mất cùng hai đứa con của mình.
Lúc Phong Phong đưa Kiều Vi Nhã và Phong Tỉ Triệt về nhà, Phong Tử Triệt vui sướng nhảy tới nhảy lui trên xe, còn hỏi đi hỏi lại những gì ba vừa mới nói có phải là thật không.
Phong Phong nhìn bộ dạng vui sướng của con trai, sự hụt hẫng, mất mát luôn canh cánh trong lòng cuối cùng cũng biến mất.
Không có gì quan trọng hơn niềm vui của con trai anh cả.
Nhưng Kiểu Vi Nhã vẫn một mực cúi đầu không nói gì.
Lúc đỗ đèn đỏ, Phong Phong nắm lấy tay con gái, anh nắm chặt một cái rồi mới buông lỏng ra: “Cả đời này, trừ việc kết hôn với mẹ con ra thì đây là quyết định chính xác nhất mà ba từng làm.”
Lúc Phong Phong nói câu này vẫn đang nhìn đèn xanh đèn đỏ trước mặt, tựa như anh đang trần thuật với con gái một sự thật hiển nhiên vậy.
Kiều Vị Nhã ngẩng lên nhìn ba mình, không nhịn được lại siết chặt tay mình.
“Chị, chị không vui à?” Phong Tĩ Triệt nhoài ra sau Kiều Vi Nhã, cười tít mắt nói.
Kiều Vi Nhã quay lại nhìn cậu em ngay cả khóe mắt cũng đang đầy tràn ý cười, xoa đầu nhóc: “Em nghĩ chị là em chắc, chị đã là bé lớn rồi đấy.”
“Em mặc kệ, dù sao thì sau này ba có thể đưa đón em đi học rồi, còn có thể dự họp phụ huynh nữa, còn nữa, nói chung là có thể làm được rất nhiều chuyện luôn ấy.” Phong Tỉ Triệt nói tới đây lại với tay ôm lấy cổ Phong Phong.
“Này con trai, ba đang lái xe đấy, con muốn mẹ con tan cửa nát nhà đấy à?” Nói vậy nhưng Phong Phong cũng không đẩy con trai ra.
Phong Tỉ Triệt hừ một tiếng, lại ôm lấy Phong Phong không chịu buông.
Kiều Vị Nhã nghiêng qua nhìn họ, cổ nói: “Ba, ba thật sự không hối hận chứ?”
“Hối hận.” Phong Phong nói xong thấy Kiều Vị Nhã biến sắc thì lại nói tiếp, “Hối hận vì ngay từ đầu đã bỏ lỡ quá nhiều khoảnh khắc trưởng thành của các con, tuy không thể bù đắp lại cho tuổi thơ của con được, nhưng may mà vẫn còn kịp bù lại cho em trai con.”
Kiều Vị Nhã: “...”
Cô có cảm giác như mình đánh mất cả một thế giới rồi đấy.
Xe vào Thấm Tâm Viên, giờ này không có ai ở nhà cả.
Phong Phong đỗ xe vào gara, lúc ba ba con xuống xe, Kiều Vi Nhã nhận được tin nhắn của Sở Lạc Duy.
[Bánh Bao Rau đáng ghét: Hôm nay cứ ở bên ba đi, tối tôi cũng về Thấm Tâm Viên, không cần quay lại chung cư nữa đâu.]
Kiều Vi Nhã thấy tin nhắn này, trong lòng bắt đầu dâng lên cảm giác áy náy.
Tính cách cổ là vậy đấy, ai cứ gắt gỏng với cô thì chắc chắn cô sẽ không nói lại nhưng sẽ đi lại bằng chết.
Nhưng một khi có người hiểu cho cô, cô lại cảm thấy có lỗi với người ta.
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Bao giờ cậu về, tối nay tôi qua với cậu nhé:]
[Bánh Bao Rau đáng ghét: Không cần đấu, hôm nay cậu cứ ở bên cạnh ba đi, chắc chú đau lòng lắm.]
“Tiểu Bất Điểm, con làm gì thế?” Phong Phong bế con trai đi được vài bước, quay lại thấy con gái vẫn đang cắm mặt vào điện thoại đứng đó, không nhịn được hỏi.
Kiều Vị Nhã “dạ” một tiếng rồi đuổi theo, sau đó lại giơ điện thoại cho ba mình xem: “Ba xem Bánh Bao Rau này, người ta vẫn còn nghĩ cho ba lắm đấy nhé.”
Phong Phong liếc qua một cái, thầm chửi một cầu trong lòng, cái bánh bao rau chết tiệt đó.
“Nó giả tạo đấy, chẳng qua nó biết con thích mềm mỏng không thích cứng rắn thôi.” Phong Phong hừ lạnh.
“Cậu ấy không phải người như vậy đâu ba, sao lúc nào ba cũng chĩa mũi nhọn vào cậu ấy vậy?” Kiểu Vi Nhã cau mày, “Lẽ nào ba còn có thể tìm được ai khác đối xử với con gái ba tốt hơn cậu ấy sao?”
Phong Phong: “...”
Toi rồi, toi rồi, giờ con gái anh hoàn toàn nghe lời thằng nhóc thối thây kia rồi.
***
Tập đoàn Sở Thị.
Sở Vị nhìn chàng trai đang cầm điện thoại lại nhếch môi cười, “Chậc chậc chậc, bắt đầu phản kích rồi đấy hả?”