Phong Phong nhìn hai đứa con dưới khán đài, lại nhìn đám phóng viên bên dưới, nhàn nhạt nói: “Không có kế hoạch trước, trước đó cũng không suy nghĩ gì nhiều cả.”
George vừa thấy tin lập tức chạy đến. Đúng lúc anh ta chạy về tới cửa thì nghe thấy người đàn ông trên sân khấu vẫn đang nói gì đó.
“Bao năm qua, tôi tự nhận thấy rằng mình đã không phụ các tác phẩm của bản thân, tôi cũng cho rằng tôi đã không phụ lòng của khán giả, không khiến bất cứ fan nào thất vọng cả.” Phong Phong nói rồi đứng dậy bắt đầu đi xuống dưới.
Kiều Vi Nha đang siết chặt điện thoại dưới ghế.
“Nhưng hôm nay lúc tôi đang ăn cơm với các con, khi con gái tôi an ủi con trai tôi, nó nói rằng "Ai mà không được gửi nuôi đâu?” Phong Phong nói tới đây cũng đã đi xuống khỏi sân khấu, “Hồi con gái tôi còn nhỏ, vì thân phận của mình nên tôi không thể đưa đón con bé đi học. Mẹ nó vì tính chất công việc nên cũng không thể ở nhà thường xuyên, cho nên con bé chỉ có thể gửi sang nhà họ Sở. Chính vì vậy là thằng nhóc nhà họ Sở cũng tiện thể cướp mất con gái tôi luôn.” Phong Phong nói tới đây lại quay ra nhìn Sở Lạc Duy, “Nhóc con, cho con nhiều năm như vậy, giờ con phải trả lại con gái cho chú rồi.”
Sở Vi cúi đầu nhìn gương mặt u ám của Sở Lạc Duy.
Không thể không nói, lần này cậu Hai thật sự thua rồi.
“Con cái tôi có cha có mẹ, nhưng cha mẹ chúng lại luôn chỉ nói một câu: Bận! Bạn! Bạn! Ba của chúng cả năm bay khắp nơi để quay phim. Mẹ chúng cả năm đều bận rộn hết đợt diễn tập quân sự này tới đợt diễn tập quân sự khác, không thì lại huấn luyện.” Phong Phong kéo Kiều Vi Nhã và Phong Tĩ Triệt đứng dậy, vuốt ve gương mặt hai đứa, “Con gái tôi lên đại học rồi, vậy mà tôi cũng chưa từng tham gia buổi họp phụ huynh nào của nó. Giờ con trai tôi sắp tốt nghiệp tiểu học, tôi cũng vẫn chưa dự được buổi họp phụ huynh nào. Oscar cũng tốt, Ảnh đế cũng được, tất cả các nhân vật anh hùng đều tuyệt vời cả. Nhưng từ đầu tới cuối tôi lại là một người cha thất bại nhất. Tôi diễn tốt tất cả các vai diễn, nhưng lại quên mất rằng làm cha mới là vai diễn thật của tôi.”
“Ba...” Kiều Vị Nhã nắm chặt lấy tay Phong Phong, cặp kính to tròn đã mờ hơi nước.
Sở Lạc Duy từ từ đứng dậy. Sở Vi lại kéo tay cậu lại. Cậu thật sự sợ cậu Hai sẽ đột nhiên lao tới đánh Phong Ảnh đế.
Dù sao thì lần này Phong Ảnh đế cũng công khai cả hai đứa con của mình trước công chúng rồi.
Lần đầu tiên Kiều Vi Nhã xuất hiện trước mặt mọi người lại là vì ba cô.
Không phải là cậu Hai!
“Cho nên đây là quyết định đột xuất của tôi, nhưng nó không hề lỗ mãng chút nào. Từ hôm nay trở đi, bắt đầu từ giây phút này tôi sẽ chính thức rút lui.” Phong Phong nghiêm túc nói: “Sau này, ba sẽ dành hết thời gian của mình để ở bên các con, giúp mẹ con bù đắp, bầu bạn cùng các con.”
“Ba.” Phong Tĩ Triệt lập tức nhào vào lòng Phong Phong, ôm chặt lấy ba mình.
Phong Phong ôm lấy con trai, tay còn lại lau nước mắt cho con gái, “Lần này, xem như ba thắng thằng nhóc kia nhé. Ít nhất thì lần đầu tiên con xuất hiện trước mắt công chúng cũng là vì người ba này.”
Kiều Vị Nhã cười, nhưng nước mắt lại rơi nhiều hơn. Cô cũng nhào vào lòng ba mình cất tiếng gọi, “Ba.”
“Mẹ con là quân nhân, không thể tự do tự tại được, nhưng mẹ là niềm tự hào của các con. Sau này ba sẽ thay mẹ ở bên các con.” Phong Phong nói xong liền hôn lên trán con gái mình.
George dựa vào cửa, không hề có ý tiến vào can ngăn.
Phong Phong ngẩng lên, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.
George bật ngón cái với anh, dù có đóng bao nhiêu vai diễn kinh điển đi chăng nữa, nhưng lại không làm tròn chức trách của một người cha thì sao anh có thể tính là thành công được?
Sở Ninh Dực xem tin tức, điện thoại đang kết nối với vợ vẫn để trên bàn.
“Nhã Nguyễn đúng là nên được thấy cảnh này. Phong Phong vì cô ấy mà phải từ bỏ quá nhiều rồi.” Thủy An Lạc cảm động nói.
“Ừ, lần này con trai em thua một vố lớn rồi.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt đáp.
Thủy An Lạc: “...”
Liên quan gì tới con trai cô chứ?