Phong Phong đưa hai chị em đến khu hải sản, bởi vì thân phận đặc thù của Phong Phong nên họ đi lối dành cho nhân viên.
Sau khi vào, Phong Tỉ Triệt và Kiều Vi Nhã tranh nhau menu.
“Phong Tỉ Triệt, đưa cho chị con đi, phải biết nhường chị chứ.” Phong Phong nói thẳng.
“Đúng vậy.” Kiều Vi Nhã đưa tay cướp lấy menu, còn làm mặt xấu với em trai.
Phong Tỉ Triệt: “...”
“Ba, ba nói thật đi, con là con của mẹ với người đàn ông khác phải không?” Phong Tỉ Triệt phẫn hận nói.
“Ôi, cùng lắm con chỉ là con nhặt thôi, đừng có bôi xấu mẹ con.” Phong Phong đưa tay gõ lên đầu con trai mình.
Phong Tỉ Triệt càng uất hận hơn, nếu không phải lúc trước mẹ cậu từng cho cậu xem video ông già kia nóng ruột đến phát điên ở bên ngoài khi cậu ra đời thì cậu thực sự nghi ngờ ông ba này là đồ giả đó.
Tâm trạng Kiều Vi Nhã rất vui vẻ, tiếp tục gọi món.
Phong Tỉ Triệt nằm bò ra bàn.
“Con nhớ mẹ con rồi, bao giờ mẹ con mới về?”
Phong Phong khựng lại, rót một cốc trà đặt bên cạnh Phong Tỉ Triệt, nghĩ nghĩ, vợ anh cũng đi lâu lắm rồi.
Dù sao Phong Tỉ Triệt vẫn chỉ là đứa trẻ mười tuổi, cho nên lúc này bị ba ruột và chị gái bắt nạt, ấm ức đến sắp khóc.
Kiều Vi Nhã cúi đầu nhìn em trai đang nằm bò trên bàn, nghĩ lại thì lâu lắm rồi cô cũng không gặp mẹ, mới đưa tay vỗ lên đầu em trai, “Cũng đâu phải lần đầu, hết đợt diễn tập quân sự này mẹ về thôi mà?”
Kiều Vi Nhã gọi món xong, cô giúp Phong Tỉ Triệt gọi một phần bánh ngọt.
“Tại sao mẹ hay đi ra ngoài thế, mẹ nuôi có vậy đâu!” Phong Tỉ Triệt khẽ kêu lên.
Phong Phong cúi đầu nhìn con trai, đưa tay kéo thằng bé tới bên cạnh mình, bế nó ngồi lên đùi mình, “Mẹ con có trách nhiệm của mẹ con.”
“Nhưng mà...” Phong Tỉ Triệt còn đang định nói gì đó, sau cùng cúi đầu, quật cường không chịu mở miệng nữa.
“Em là con trai mà sao nói nhiều thế?” Kiều Vi Nhã đưa tay gõ lên đầu thằng bé, “Ai mà chẳng được gửi nuôi chứ.”
Phong Phong nghe con gái nói vậy, khựng lại, cúi đầu nhìn con trai đang rầu rĩ của mình.
Gửi nuôi!
Hai đứa con của anh gần như luôn gửi nuôi ở nhà họ Sở, nuôi đến khi lớn.
Thực ra nghĩ lại, anh kiếm nhiều tiền như vậy rốt cuộc để làm gì?
Giành giải Oscar mấy lần rồi, những kiểu nhân vật mà mình muốn diễn cũng diễn gần đủ hết rồi, thực sự còn cần phải tiếp tục đi trên con đường này sao?
Món ăn được mang lên, Phong Phong đặt con trai xuống, vào chính khoảnh khắc ấy, anh đã quyết định một chuyện rất quan trọng.
Chiều nay vừa vặn có thể công bố luôn.
Thuận tiện, có lẽ, còn có thể thắng cái bánh bao rau kia một ván, dường như, cũng không có gì không tốt!
“Ăn đi, sau này sẽ không để hai đứa phải sống nhờ nhà người khác nữa.” Phong Phong nói rồi cầm một con tôm to bóc vỏ cho bọn trẻ.
Kiều Vi Nhã và Phong Tỉ Triệt ồ lên một tiếng, đồng loạt ngẩng đầu nhìn Phong Phong.
Phong Phong không giải thích gì nữa. Anh bỏ con tôm đã lột sạch vỏ vào bát của con trai.
“Thật ạ? Sau này ba có thể ở nhà ạ?” Còn về phần mẹ, thằng bé không dám đòi hỏi cao sang.
Phong Phong thấy con trai mình vui vẻ, “Ăn đi, lát nữa còn đi gặp chị Niệm Niệm của con.”
“Oh yeah.” Phong Tỉ Triệt vui lắm, ăn uống cũng nhanh nhẹn hơn.
Kiều Vi Nhã cắn đầu đũa nhìn Phong Phong, cứ cảm thấy ba cô có chuyện gì đó giấu hai chị em.
“Ba, ban nãy chúng con không có ý gì khác đâu.” Kiều Vi Nhã lên tiếng.
Phong Phong bật cười, ra hiệu cho cô mau ăn cơm, chuyện này anh đã quyết, sẽ không hối hận, chỉ không biết George có tức chết vì anh không thôi!