“Sao tôi không lớn được chứ, một cô gái đẹp như tôi phải vào cung làm hoàng hậu đấy.” Kiều Vi Nhã lớn tiếng phản bác.
Sở Lạc Duy nhìn cô gái nhảy dựng lên sofa bằng ánh mắt lạnh lẽo. Trong lòng cậu lại đang suy tính đối phó với người ba vợ tương lai đang trên đường tới đây. Ba vợ không hề nhìn ra điểm tốt của cậu.
“Cỡ cậu mà đòi làm hoàng hậu? Với đấu đá trong cung cậu không sống nổi đến ngày thứ hai đâu, bớt bớt đi.” Sở Lạc Duy nói rồi đặt tập văn kiện trong tay xuống, sau đó ngồi xuống sofa.
Kiều Vi Nhã kẹp cổ cậu từ đằng sau, hung dữ nói, “Cậu như thế này không sợ ra đường bị đánh cho vài trận hả?”
“Ai dám?” Sở Lạc Duy điềm nhiên nói, quay đầu nhìn Kiều Vi Nhã, nhưng không hất tay cô ra, “Ba cậu tới đây làm gì?”
“Hôm nay thằng nhóc Phong Tỉ Triệt được về sớm, ba tôi đến đón tôi thôi.” Kiều Vi Nhã thấy cậu không có phản ứng gì, mà cô kẹp cổ cậu cũng đã mệt, cho nên buông cổ cậu ra.
Sở Lạc Duy thấy cô đi vào phòng nghỉ, lại quay đầu nhìn cửa phòng làm việc.
Em vợ cậu được tan học sớm cũng là nguyên nhân để ba vợ đón vợ cậu về?
Ba vợ thân yêu, lý do của ba được lắm!
Kiều Vi Nhã thu dọn đồ đạc, cầm cặp sách của mình đi ra ngoài.
“Không ăn trưa cùng tôi à?” Cậu Hai không vui rồi nhé, đã giờ trưa rồi, cô ngốc này lại chạy mất.
“Tự ăn đi nha, hay là bảo anh Sở Vi ăn cùng cậu đi.” Kiều Vi Nhã cười tít cả mắt trả lời, tâm tình tốt chưa từng có.
Sở Lạc Duy: “...”
Cậu có bạn gái cơ mà, tại sao phải ăn trưa cùng một chàng trai khác.
“Kiều Vi Nhã, ba cậu mới gọi một cuộc điện thoại cậu đã chạy theo ông ấy rồi hả?” Sở Lạc Duy nói với vẻ không vui.
Kiều Vi Nhã chớp mắt nhìn Sở Lạc Duy, nghĩ một lúc rồi nói, “Lẽ nào cần tới hai câu? Thực ra lúc đó ba tôi đã nói hẳn ba câu.”
Sở Lạc Duy lại cứng họng, cô ngốc này nói chuyện đúng là chỉ khiến người ta tức chết.
“Hơn nữa, đó là ba tôi, lẽ nào tôi phải vì cậu mà bỏ rơi ba tôi? Đùa kiểu quốc tế gì vậy!” Kiều Vi Nhã hừ một tiếng, đeo cặp sách đi ra ngoài.
Sắc mặt Sở Lạc Duy càng ngày càng khó coi.
Bởi vì trong lòng Kiều Vi Nhã, dường như địa vị của cậu vẫn như lúc trước.
Tuy rằng địa vị của ba trong lòng con gái luôn rất cao, nhưng cậu Hai nhà họ Sở thấy bất bình. Rõ ràng cô ngốc này được cậu nuôi lớn cơ mà. Cậu mới vừa là ba vừa là chồng đó biết chưa hả?
“Tiểu Bất Điểm, cậu đứng lại cho tôi.” Sở Lạc Duy đứng bật dậy.
Kiều Vi Nhã đi tới cửa, nghe thấy lời cậu nói, quay đầu nhìn lại, lè lưỡi làm mặt xấu với cậu, không hề có ý định đứng lại.
Sở Lạc Duy: “...”
Cho nên lần này cậu phải thua ba vợ mình?
Làm sao có thể thế được!
Kiều Vi Nhã xuống thang máy, ra khỏi công ty, đang đứng ở cửa, Phong Phong đã lái xe tới, nhìn thấy Kiều Vi Nhã đứng ở cửa, anh bèn dừng xe lại.
Kiều Vi Nhã đưa tay mở cửa xe, cúi người bước vào.
Phong Phong nhướng mày nhìn cô, “Sao thế, hôm nay Sở Lạc Duy không đi theo con à?”
“Cậu ấy bận lắm, hôm nay là lúc cậu ấy bận nhất.” Kiều Vi Nhã nói rồi cởi cặp sách ra, ném ra phía sau.
“Ui da, chị định ném chết em trai ruột của chị đấy à? Thứ chị gái độc ác!” Phong Tỉ Triệt hung hăng nói vậy, sau đó ném cái cặp đã đập vào người cậu qua một bên.
Kiều Vi Nhã xì một tiếng, cúi đầu thắt dây an toàn, không hề nhìn thấy vẻ mặt bị đả kích nặng nề của ba mình.