“Đó là vì cậu không có.” Cố Tỉ Thành nói thẳng.
Sở Lạc Nhất: “...”
Từng câu nói của người đàn ông này đúng là găm dao vào tim người khác.
“Cô gái, em thấy chưa, người đàn ông này có gì đáng để cô thích đâu?” Lục Nam Phong bật cười chế giễu.
“Còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.” Khóe miệng Sở Lạc Nhất khẽ co giật, hình như cũng chỉ có thể nói vậy thôi, nói câu khác sợ rằng sẽ có lỗi với cảm nhận của người khác lắm.
Mặt mũi Cố Tỉ Thành u ám hơn một chút.
Sở Lạc Nhất vịn tay vào cửa xe, nhìn mấy người kia đang đối chất nhau, “Có đánh không, không đánh thì tôi phải đi đây.”
“Lão Cố, chúng ta cũng đánh bao nhiêu lần rồi, hay thế này đi, lần này chúng ta đổi một cách chơi khác, nếu cậu thắng, tôi tự sát, xe này là của cậu.”
“Tôi nhổ vào, lão Lục, tưởng ông đây không biết ý đồ của cậu à? Chiêu này ông đây từng dùng mấy năm trước rồi nhé, cậu không thấy cũ à?” Cố Tỉ Thành phì một tiếng, nắm lấy khẩu súng trong tay, “Muốn tặng thì đợi ông đây tự tay giết cậu rồi hẵng tặng. Cậu tự sát, ông đây không tin đâu.”
“Lão Cố, cậu nói vậy làm tình cảm chúng mình đi xuống lắm nhé, tình bằng hữu giường trên giường dưới đâu rồi?” Lục Nam Phong tiếp tục lôi cái mác tình cảm ra.
“Chúng ta còn có cái đó nữa hả?” Cố Tỉ Thành nói, anh đang tìm thời gian tấn công tốt nhất.
Sở Lạc Nhất vẫn đang bò rạp ở vị trí giữa nhìn hai người này, đối với hai người này, tình cảm bạn bè chắc chắn là sự tồn tại tai họa.
“Hê, hai người anh em giường trên giường dưới ơi, trời sắp sáng bảnh ra rồi, hai người định đấu võ mồm đến hết trận đấy à?” Sở Lạc Nhất chớp mắt lên tiếng nhắc nhở. Chủ yếu là bây giờ cô thực sự buồn ngủ lắm rồi, muốn chợp mắt một lát.
Cố Tỉ Thành: “...”
Lục Nam Phong: “...”
Sở Lạc Nhất chống cằm nhìn hai người, “Hay là thế này nhé, tôi đếm một hai ba, hai người cùng nhau...” Sở Lạc Nhất còn chưa dứt câu, phía sau đã truyền tới tiếng khởi động xe cùng với ánh đèn chói lòa nhức mắt.
Cố Tỉ Thành khẽ chửi đổng một tiếng, ra hiệu cho người của anh nhanh chóng rút lui, sau đó nổ súng lấy đầu một cấp dưới của Lục Nam Phong, kéo Sở Lạc Nhất nhanh chóng rời khỏi đó.
“Mẹ kiếp, Cố Tỉ Thành, cậu có thể nham hiểm hơn được nữa không?” Lục Nam Phong kêu ầm lên, chiếc xe phía trước đã dừng lại.
Sở Lạc Nhất mới loạng choạng một bước đã bị Cố Tỉ Thành kéo vào lùm cây bên đường, lẩn tránh mấy người phía sau đang đuổi tới.
Sở Lạc Nhất than một tiếng “ôi chao”, “Anh lại bị bao vây rồi.”
Trong mấy ngày hôm nay, chuyện như thế này không phải mới xảy ra lần đầu, bây giờ họ bị vây đủ kiểu đủ cách, ai bảo mấy người này chạy tới hậu phương của quân địch cơ?
Mà quân Xanh thì vẫn chưa tới cứu viện.
Cố Tỉ Thành nhìn về phía cô bằng ánh mắt “chuyện này không phải rất bình thường à“. Sau khi đỡ cô lên một triền núi nhỏ, anh nhảy lên rồi dặn Tôm Hùm và Cua đánh lạc hướng mấy người kia, Bào Ngư và Rùa thì đi trước để thám thính.
Bốn người rời đi rồi, Cố Tỉ Thành sắp xếp cho Sở Lạc Nhất ở dưới một gốc cây to. Xong xuôi anh trèo lên cây, dùng ống nhòm nhìn ra xa.
Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn anh, “Anh đang nhìn gì thế?” Mỗi khi đến một nơi bị vây lại, Cố Tỉ Thành sẽ thăm dò một lần. Sở Lạc Nhất tò mò không biết anh đang tìm thứ gì.
Cố Tỉ Thành nhìn một lúc rồi cất ống nhòm đi, anh nhảy phắt từ trên cây xuống, “Bộ chỉ huy của quân Đỏ.”
Sở Lạc Nhất bỗng hiểu ra trong chốc lát, cô nghĩ nghĩ rồi hỏi, “Vậy anh tìm thấy chưa?”
Sau khi cất ống nhòm, Cố Tỉ Thành nhìn về phía Sở Lạc Nhất, “Nào nào nào, em giải thích cho anh nghe trước đã, thế nào gọi là còn nhỏ nên không hiểu chuyện? Thế nào là anh không đẹp trai bằng cậu ta?”