Sở Lạc Nhất cảm thấy mình rất giữ ý mà, dù sao thì ngắm trai đẹp đâu phải là tội đâu, bất cứ ai cũng có quyền ngắm trai đẹp cả.
Cố Tỉ Thành nhìn bộ dạng không chút tương lai của vợ mình thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng của anh khẽ cong lên.
“Anh đừng có cười như vậy! Em sợ!” Sở Lạc Nhất bất giác lùi về sau một chút, thầm nghĩ, chẳng biết cái người này lại tính toán cái trò xấu xa gì trong bụng nữa đây, chắc chắn không phải là chuyện tốt cho nên cô cứ trốn xa một chút thì hơn.
Cố Tỉ Thành khom người đi đến bên cạnh Sở Lạc Nhất rồi khoác vai cô như thể khoác vai người anh em: “Cho em một cơ hội đi ngắm anh đẹp trai đấy.”
“Cảm ơn, em thấy anh là đẹp trai nhất rồi, không cần ngắm người khác nữa.” Sở Lạc Nhất hất tay của anh ra, quả quyết nói.
Cố Tỉ Thành lại kéo cô lại, ôm lấy cô rồi nói: “Anh nói cho em biết, cái này có liên quan tới việc mấy ngày tới được ngồi xe hay là vẫn phải đi bộ đó!”
“Nói đi!” Sở Lạc Nhất lập tức nói, tựa như chỉ chờ Cố Tỉ Thành nói ra.
Quả nhiên là vợ của anh, hiểu được cái gì gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Cố Tỉ Thành thì thầm bên tai Sở Lạc Nhất một hồi lâu.
Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn anh, nửa tin nửa ngờ nói: “Cái này sao mà được!”
“Không thử làm sao mà biết! Đi thôi!” Cố Tỉ Thành nói.
“Vậy cũng không được, em là trung lập, em làm thế là đang giúp anh rồi.” Sở Lạc Nhất vẫn kiên trì với quyết định của mình. Cô cảm giác làm như thế là không đúng.
Cố Tỉ Thành: “...”
Sở Lạc Nhất cười híp mắt nhìn anh, dường như cô đang nói: Nhìn đi, anh đã gặp cô gái nào ngoan ngoãn, biết điều như vậy chưa hả?
Cố Tỉ Thành nghĩ ngợi một chút, sau đó nói tiếp: “Thật ra chuyện này cũng không tính là em đang giúp anh đâu nha! Chẳng phải là em muốn tìm nhiều tư liệu sống hơn đấy sao. Bây giờ em qua đó là để tìm tư liệu sống chứ sao có thể nói là giúp anh được?”
Cố Tỉ Thành nghiêm túc lừa gạt bà xã nhà mình, hoàn toàn không cảm thấy chột dạ một chút nào.
Sở Lạc Nhất chớp mắt nghĩ: “Hình như nói như thế cũng có lý!”
“Đúng rồi chứ còn gì nữa, anh mà lừa em à?” Cố Tỉ Thành chân thành đáp lại.
Sở Lạc Nhất à một tiếng: “Cáo như anh mà không lừa người thì ai lừa? Đừng có nói như thể anh vô tội lắm có được không hả?”
Cố Tỉ Thành chỉ cười không nói.
Sở Lạc Nhất nhìn sang bên kia. Sau khi nghĩ ngợi một chút cuối cùng cô vẫn quyết định đứng dậy. Tuyệt đối không phải là vì cô muốn giúp Cố Tỉ Thành đâu, là vì cô muốn tìm tư liệu sống thôi. Đúng thế, sự thực chính là như thế, cô chỉ tìm tư liệu sống thôi.
Sở Lạc Nhất nhảy từ trên sườn núi xuống, đúng lúc đèn xe chiếu đến nơi khiến Sở Lạc Nhất phải che hai mắt của mình lại.
“Lão đại, có một cô gái.” Một người lính bên cạnh Lục Nam Phong nói.
Lục Nam Phong cũng chẳng phải kẻ mù, anh ta nhìn cô gái vừa mới nhảy xuống vẫn còn đang dùng hai tay che mặt lại rồi cũng nhảy xuống xe: “Này, cô gái, lại là cô đấy hả?”
Sở Lạc Nhất tránh khỏi ánh đèn pha rồi mới quan sát Lục Nam Phong từ trên xuống dưới, người này đúng là chẳng kém cạnh Cố Tỉ Thành chút nào.
“Đúng thế, là tôi không được sao?” Sở Lạc Nhất nhìn chằm chằm Lục Nam Phong, nghĩ nghĩ một chút lại nói tiếp: “Này, anh cho tôi đi nhờ một đoạn đường đi, tôi cảm thấy ngồi trên xe của anh chắc là oai lắm nhỉ.”
Sở Lạc Nhất vừa mới nói xong đã bị Lục Nam Phong dứt khoát từ chối.
“Cô là vợ của con cáo già kia thì nhất định là một con cáo con rồi! Tôi đồng ý với cô chẳng phải là muốn chết rồi sao?” Lục Nam Phong dứt khoát nói thẳng, sau đó tựa vào xe nhìn Sở Lạc Nhất: “Cô gái, mắt cô mù rồi hay sao mà lại nhìn trúng con cáo già đó vậy?”