Sở Lạc Nhất ngẩng phắt dậy, nhìn làn khói màu đỏ bay lên từ bụi cây rậm rạp cách bọn họ chừng năm thước liền nhịn không được phải siết chặt tay của mình.
“Ngay cả một cơ hội cũng không thể cho bọn họ được sao?” Sở Lạc Nhất nhìn chòng chọc vào Cố Tỉ Thành. Lần đầu tiên cô biết thì ra Cố Tỉ Thành cũng có thể máu lạnh như vậy.
“Em thử lặp lại một lần nữa xem.” Sắc mặt của Cố Tỉ Thành trầm xuống.
Sở Lạc Nhất khẽ run lên, có chút lúng túng nhưng lại cảm giác lúc này mà mình lúng túng thì thật quá mất mặt, cho nên liền nghển cổ nhìn anh, nhất quyết không chịu cúi đầu cũng không dám nói lại lời vừa rồi.
Cố Tỉ Thành nhìn bộ dạng này của Sở Lạc Nhất không nhịn được lại đưa tay lên xoa đầu cô: “Đồ ngốc.”
“Có anh mới là đồ ngốc ấy.” Sở Lạc Nhất cả giận nói.
Cố Tỉ Thành quay đầu nhìn người lính già đang đứng lên, nói: “Nếu vừa rồi anh rời đi thì vẫn còn có khả năng sống được lâu hơn một chút.”
“Có chết cũng không làm quân đào ngũ! Cơ hội tốt như vậy bày ra trước mặt vì sao tôi lại chỉ vì muốn sống lâu hơn một chút mà phải mang cái danh đào ngũ chứ! Chết thì chỉ đơn giản là chết! Hơn nữa chết trong tay con cáo già như cậu cũng không tính là mất mặt!” Người lính già kia nói rồi dứt khoát quẳng khẩu súng trong tay xuống, chờ đợi quân Xanh tới nhận ba “cái xác” này.
Người lính già kia nói xong, Cố Tỉ Thành nhìn về phía Sở Lạc Nhất một lần nữa, cô hơi hơi cúi đầu.
Cố Tỉ Thành đưa tay xoa đầu của cô: “Em không thích hợp với chuyện diễn tập quân sự đâu, để anh đưa em xuống núi.”
“Con mắt nào của anh thấy em không thích hợp chứ hả?” Sở Lạc Nhất cuống lên vội cãi lại: “Em không đi đâu, anh cũng đâu phải là lãnh đạo của em.”
Cố Tỉ Thành nheo mắt nhìn Sở Lạc Nhất: “Cái đồ nhát gan như em chỉ cần một buổi tối đã không còn biết mình là ai nữa rồi mà còn muốn tham gia cái trò khủng bố như diễn tập quân sự này nữa sao? Tô tông ơi, em xong chưa hả! Muốn hại ai thế?”
“Em còn có thể hại ai được chứ, có hại cũng chỉ có thể hại anh thôi!” Sở Lạc Nhất ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Nếu Đội trưởng Cố đã nói đạo lý như vậy thì trong ba mươi ngày tiếp theo tôi đành theo ngài lăn lội vậy, nếu như tôi mà hy sinh thì... Chậc chậc chậc! Đội trưởng Cố, ngay cả một cô gái mà ngài cũng không chăm sóc được.”
Cố Tỉ Thành: “...”
Cố Tỉ Thành chống nạnh, vòng vo nửa ngày rồi đột nhiên giơ tay lên muốn nói gì đó, Sở Lạc Nhất lại chạy biến đến bên cạnh người lính già kia nói chuyện.
Móa, đầu óc của cô nhóc này còn hoạt động nhanh hơn cả anh. Cứ thế này thì anh sẽ thành vệ sĩ chuyên dụng của cô luôn sao.
Sở Lạc Nhất chẳng thèm để ý cái người đàn ông vừa bị mình chọc ngoáy kia có tức chết hay không. Trước hết cô cứ trò chuyện vài ba câu với người lính già này đã rồi mới xoay người rời đi.
Cô lon ton chạy về bên cạnh anh rồi ngẩng đầu, đanh giọng nói: “Lần này quân Đỏ có rất nhiều người lính già chuẩn bị về hưu. Em đoán có một nửa trong số đó là bị anh giết đấy, lương tâm của anh có thấy cắn dứt không hả?”
“Lương tâm thì không có thật, nhưng trái tim nồng nhiệt thì không thiếu đâu, em muốn không?” Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn khuôn mặt có hơi dính bẩn của cô rồi lạnh lùng trả lời.
Sở Lạc Nhất cứng họng ba giây đồng hồ rồi lại nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường rất nhanh. Cô vỗ vai anh, nói: “Đội trưởng Cố cứ yên tâm đi, trước khi kết thúc diễn tập quân sự, tôi chắc chắn sẽ khiến trái tim nóng hừng hực của ngài biến thành trái tim lạnh lẽo như băng!”
Cố Tỉ Thành nhướng mi: “Em là vợ của anh đấy.”
“Biết thế là tốt rồi!” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nhìn ai kia.
Cố Tỉ Thành đập một cái lên gáy của cô, nói: “Là chính em muốn theo đấy nhé, đến lúc đó thì đừng có mà kêu mệt cũng đừng có than khổ!”
“Ai kêu ca kẻ đó làm con chó!” Sở Lạc Nhất lập tức cam đoan.
Cố Tỉ Thành chăm chú nhìn cô, một lát sau mới xoay ngời: “Có vẻ như sắp có cơ hội nghe được tiếng chó con sủa rồi đây!”