Sở Lạc Nhất cũng biết về Đại đội Sói Tuyết. Lúc ông ngoại còn tại chức đã bồi dưỡng một đội nhóm nhân tài đặc biệt, đó chính là đại đội Sói Tuyết bây giờ.
“Năm năm trước, Cố Tỉ Thành vừa mới tốt nghiệp đúng không.” Sở Lạc Nhất tính qua tuổi tác của Cố Tỉ Thành, nói.
“Đúng là mới tốt nghiệp, nhưng cô cũng biết nhiều đấy chứ.”
“Lúc ở dưới núi nghe được thôi...” Sở Lạc Nhất giật giật khóe miệng, “Sau đó anh ta không đi, cho nên hiện giờ vẫn ở lại đơn vị cũ à?”
“Đúng vậy, nhưng giờ cậu ta sống cũng không tệ, hình như đã lên chức Đoàn trưởng rồi. Người khác có khi phải mất mười mấy năm mới lên được, cậu ta chỉ mất có năm năm.” Anh lính kia tuy rằng mới đầu còn mắng Cố Tỉ Thành là cáo già, nhưng có thể nhìn ra, anh ta thật lòng kính nể Cố Tỉ Thành.
“Vậy các anh bị anh ta giết cũng đâu có thiệt. Các anh nghĩ mà xem, anh ta là người từng giết được cả Thủ trưởng cơ mà.” Sở Lạc Nhất an ủi ba người họ.
“Aiz, có điều lần này bị bắt làm tù binh, sợ là lúc về Lão Lưu sẽ phải giải ngũ sớm.” Người lính nhìn có vẻ trẻ hơn thở dài nói.
Sở Lạc Nhất thấy người vừa mới kể quá khứ của Cố Tỉ Thành cúi đầu. Chắc đây chính là Lão Lưu mà bọn họ nói.
Sở Lạc Nhất cũng biết chuyên mỗi lần diễn tập quân sự đều có một nhóm lính cũ bị giải ngũ sớm. Đó đều là những người có biểu hiện không xuất sắc trong buổi diễn tập, nhất là những người ngày đầu tiên đã bị diệt như những người này.
Bầu không khí đột nhiên có chút áp lực. Sở Lạc Nhất nhìn bọn họ mà không biết nên an ủi thế nào.
Đào thải là cơ chế tồn tại của tất cả mọi nơi, nhất là trong quân đội. Đào thải là để tốt cho bọn họ. Dù sao trên chiến trường chân chính, sẽ không có ai cho bọn họ cơ hội diễn tập.
Lão Lưu cúi đầu siết chặt vết thương trên tay, “Rút đi, rút đi, rút cũng tốt, không phải... vất vả dậy sớm thức khuya nữa.”
Tuy Lão Lưu nói vậy, nhưng bọn họ đều có thể nghe ra được, lời này trái lòng đến nhường nào.
“Ở đây không chụp ảnh được, tôi vẽ cho các anh một bức nhé, coi như là làm kỷ niệm.” Sở Lạc Nhất nói, lấy tập tranh phía sau ra, sau đó lùi lại một bước, vẽ một bức tranh cho họ.
“Cô còn biết vẽ tranh cơ à?” Cậu lính trẻ nhất mở miệng hỏi.
“Biết một chút.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói, nhưng không hề ngẩng đầu mà tiếp tục vẽ tranh.
“Chiến sĩ nhỏ này, tôi nói cô hay, lát nữa gặp phải lão cáo già mặt cười đó, cô trốn xa một chút. Người này rất nham hiểm, cho dù là quân địch hay là trung lập, anh ta đều lấy đầu hết đấy.”
“Không sao đâu, anh ta không dám làm thế đâu.” Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn Lão Lưu, chỉ lên người mình, “Phù hiệu trung lập to lù lù thế này mà anh ta không nhìn thấy, anh ta bị mù à, mù thì khỏi phải ở lại quân đội nữa. Cho nên dù thế nào anh ta cũng không dám giết tôi đâu.”
Chủ yếu là, nếu Cố Tỉ Thành dám giết cô. Cô sẽ khiến anh cả đời này không giết được ai nữa.
Sở Lạc Nhất vẽ rất nhanh, ba người đỡ nhau ngồi bên cạnh một cái cây, bên dưới còn vẽ ba chiến sĩ thu nhỏ dễ thương, sau đó cô giật bức tranh xuống đưa cho Lão Lưu, “Nè.”
Hai cậu lính trẻ còn lại cũng vội vàng nhìn sang, sau đó kêu lên một tiếng, “Chiến sĩ nhỏ, vẽ như thật ấy.”
Sở Lạc Nhất cất dụng cụ vẽ tranh của mình đi, nhìn quân Xanh đang đến thu dọn thi thể cách đó không xa, “Bọn họ tới rồi, tôi cũng phải đi đây.”
“Chiến sĩ nhỏ, cảm ơn cô nhé.” Hai tay Lão Lưu hơi run run, nhìn Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói: “Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi tham gia diễn tập quân sự, cảm ơn cô, chiến sĩ nhỏ.”
Sở Lạc Nhất quay đầu lại, chóp mũi hơi cay cay. Cô cười cười phất tay, “Tôi đi đây, còn phải đi xem nơi khác nữa.”