Sở Lạc Nhất cũng không muốn ngồi phía sau với những người kia, nhất là với Châu Thiên Thiên.
Phía trước chỉ có thể đủ chỗ cho hai người ngồi, trừ lái xe ra, vốn dĩ đủ chỗ cho Chủ nhiệm và Phó chủ nhiệm. Nhưng Phó chủ nhiệm bị Chủ nhiệm đuổi ra phía sau, cho nên nó biến thành chỗ của Chủ nhiệm và Sở Lạc Nhất.
Sở Lạc Nhất ngoan ngoãn cảm ơn ông. Cô cũng không nói rõ mối quan hệ của cô và Cố Tỉ Thành, vì cô cảm thấy không nên nói ra chuyện này thì tốt hơn.
Đội phụ trách y tế xuất phát trước một tiếng, bởi vì họ phải đến đó dựng trại tạm thời, điều chỉnh trang thiết bị.
Sau khi lên xe, Sở Lạc Nhất luôn nhìn ra bên ngoài.
Chủ nhiệm cũng lên xe và yêu cầu lái xe cho xe lăn bánh.
“Cháu và Châu Thiên Thiên có mâu thuẫn gì à?” Chủ nhiệm đột nhiên hỏi.
Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn ông, chớp chớp mắt, sau đó mới nói, “Chắc tại cháu xinh nên người ta ghen tị đấy.”
“Ha ha ha, con bé này, đúng là không biết xấu hổ gì cả.” Chủ nhiêm bật cười ha hả, có thể thấy ông rất vui vẻ.
Những người ở phía sau nghe thấy tiếng cười của Chủ nhiệm mà không khỏi nghi ngờ cô gái kia là ai. Phải biết rằng, Chủ nhiệm của họ nổi tiếng là một Diêm vương tái thế.
Châu Thiên Thiên ngồi trên xe mà âm thầm chửi rủa, con cáo tinh, đúng là đi đâu cũng quyến rũ đàn ông được, đến cả cỡ như Chủ nhiệm cũng không buông tha.
Sở Lạc Nhất nhìn Chủ nhiệm cười ha hả lại tiếp tục chớp mắt tỏ vẻ đáng yêu, “Tại sao phải xấu hổ ạ. Không có ai khen cháu, nếu cháu mà không khen cháu nữa thì sống còn gì thú vị?”
“Ha ha ha ha, cháu nói có lý, nói có lý lắm.” Chủ nhiệm tiếp tục cười, lần này đến cả lái xe cũng không kiềm chế được mà phải bật cười thành tiếng.
Sở Lạc Nhất khẽ cong khóe miệng lên, “Vốn dĩ là vậy mà, chú đâu khen cháu đâu.”
“Ừ, là lỗi của chú, cháu không chỉ xinh đẹp mà còn rất đáng yêu nữa.” Có lẽ vì Sở Lạc Nhất giống con gái mình cho nên Hà Sinh thật sự rất quý cô.
“Đúng thế ạ.” Sở Lạc Nhất rất hài lòng, nhìn chiếc xe rẽ vào được quốc lộ, đi tới nơi mà cô không biết.
Sở Lạc Nhất nghĩ, lần này không biết Cố Tỉ Thành nhìn thấy cô sẽ có biểu cảm như thế nào, chắc chắn sẽ rất đáng yêu, cô đã rất nóng lòng muốn thấy anh rồi đây.
“Chủ nhiệm, còn khoảng bao lâu nữa mới tới nơi ạ?” Sở Lạc Nhất hỏi.
“Chắc phải đến tối mới tới nơi, đường sá xa xôi cho nên hôm nay mới xuất phát trước.” Chủ nhiệm trả lời. Chuyện này ông cũng nhận được thông báo đột ngột, địa điểm diễn tập quân sự bị thay đổi, cho nên họ cũng rất bất đắc dĩ, vội vội vàng vàng lên đường.
Sở Lạc Nhất nhẩm tính, còn vài tiếng nữa, xa hơn cả khoảng cách từ thành phố A tới thành phố B, có thể thấy họ đã chọn một địa điểm cách xa cả hai thành phố, chắc vì sợ gian lận.
Sở Lạc Nhất nghĩ ngợi, sau đó lấy tập giấy vẽ trong cặp sách ra, cúi đầu vẽ tranh, lần này cô không vẽ Cố Tỉ Thành nữa mà vẽ Chủ nhiệm và anh lái xe trước mặt.
Chủ nhiệm thấy cô bắt đầu vẽ tranh nên không làm phiền nữa, ông quay đầu xem xét tài liệu về lần diễn tập này.
Khoang lái bỗng chốc yên tĩnh lại, chỉ có tiếng sột soạt khi Sở Lạc Nhất vẽ tranh.
Mà lúc này đây, đội hình tiên phong cũng là đội ngũ mà Cố Tỉ Thành dẫn dắt đã đến dưới chân một ngọn núi lớn gần địa phận Nội Mông Cổ.
Lần diễn tập quân sự này lấy ngọn núi kia làm căn cứ điểm chính và bãi cỏ vài trăm ki-lô-mét vuông xung quanh. Đây cũng được coi là điểm đột phá trong đợt diễn tập lần này, bởi vì hoàn toàn không có vật chắn.
Cố Tỉ Thành đứng dưới chân núi, cầm ống nhòm nhìn ra xa.
Lão Hổ cấp dưới của anh bước tới đứng bên, cũng nhìn ra xa nói, “Lần diễn tập quân sự này bất lợi cho chúng ta.”