Triệu Uyển Uyển không khỏi công nhận, con gái lấy chồng chẳng khác nào bát nước đổ đi thật.
“Đợt này dì không có thời gian dạy con đâu.” Triệu Uyển Uyển nghĩ tới khả năng thượng thừa của cháu gái mình mà nói thẳng, cộng với việc gần đây cô thực sự có một bộ phim cần phải quay.
“Vậy con đi đăng ký lớp học nấu ăn là được.”
Triệu Uyển Uyển: “...”
Xem ra cháu gái cô rất quyết tâm xuống bếp làm cơm vì người đàn ông kia.
Chỉ không biết nếu như Sư Hạ Dương biết được, anh có cảm thấy mình nuôi con phí công hay không.
Sư Niệm không biết cách làm của mình có khiến Sư Hạ Dương tổn thương hay không, dù sao thì cô nhất định phải làm thế. Ít nhất sau khi Sở Húc Ninh về, cô có thể cho anh thấy sự thay đổi của mình.
Sư Niệm lên mạng tìm được một lớp dạy nấu ăn khá tin cậy, sau đó cô lôi kéo Kiều Vi Nhã đi cùng mình.
Thầy giáo đứng lớp hiện đang làm ở một khách sạn, buổi tối mới mở lớp dạy, cho nên sẽ không ảnh hưởng tới thời gian đi học của Kiều Vi Nhã.
Nhưng mà...
“Thế quái nào mà em phải đi cùng chị?” Nhà cô có người nấu ăn rồi đó, biết chưa hả? “Bởi vì người nào đó đã nói rồi, nếu như em làm bạn gái của cậu ấy, sau này ngày nào cậu ấy cũng sẽ nấu cho em ăn, em tội gì phải đi học nấu ăn cho khổ cái thân em ra?” Kiều Vi Nhã nói một cách đắc ý.
Sở Lạc Duy từ trong phòng làm việc ra. Nghe thấy câu này, khóe miệng cậu khẽ nhếch lên, không hề phản bác lời cô nói, sau đó tới bên máy lọc nước lấy nước, nhìn họ một cái rồi lại quay về phòng làm việc.
Sư Niệm quay đầu nhìn lại cánh cửa đã đóng chặt, sau đó nhìn Kiều Vi Nhã bằng ánh mắt ghét bỏ, “Cậu ấy đã bận đến thế rồi mà còn nấu cơm cho em?”
“Tới trưa thì không bận nữa, đến lúc đó có thể nấu cơm rồi.” Kiều Vi Nhã nói rất thản nhiên.
Sư Niệm: “...”
“Em gái nghe chị nói này, người ta đối xử tốt với em như thế, em không định báo đáp một chút nào à, thỉnh thoảng làm bữa sáng tình yêu cho cậu ấy chẳng hạn?” Sư Niệm thử khơi gợi lương tâm của cô.
Nhưng rõ ràng thứ ấy không hề tồn tại.
“Không cần đâu, sáng sớm ra em không dậy nổi.” Kiều Vi Nhã cười tít cả mắt.
“Sở Lạc Duy, cậu bị mù hay sao mà lại đi thích con bé này hả?” Sư Niệm hét vọng vào cửa.
Kiều Vi Nhã đưa tay kéo người đã nhỏm hẳn dậy nằm xuống, bịt miệng cô lại.
Sư Niệm đưa tay hất ra, hừ một tiếng.
“Bánh Bao Đậu đâu? Chị gọi con bé đi cùng cũng được.” Sư Niệm hừ một tiếng, tức giận nói.
“Hình như cũng đi rồi, lần này không nói đi đâu làm gì cả, em đoán là đi lấy cảnh để làm mẫu vẽ.” Kiều Vi Nhã nhớ tới việc lúc trước Bánh Bao Đậu nói cần phải đi một thời gian, điện thoại cũng không mang theo, không dùng tới.
“Thế thì hết cách rồi, em bắt buộc phải đi cùng chị.” Sư Niệm cười xấu xa.
“Bà chị ơi, chị không quên rằng mình còn bị án kiện quấn chân đấy chứ?” Kiều Vi Nhã đẩy cô gái đang nằm bò trên người mình ra, lên tiếng nhắc nhở.
“Hắn ta đáng để chị phải ra tay à, không phải hắn ta cần tiền thôi sao? Chị đây cho tiền là được chứ gì, cần bao nhiêu, chị đây dùng tiền đập chết hắn.” Sư Niệm lại dựa vào ghế sofa, cầm điều khiển lên chuyển kênh.
Kiều Vi Nhã nhìn cô, “Chị không sợ bị xâu xé à?”
“Nếu không có một trái tim từng bị xâu xé thì làm sao sống được ở giới giải trí?” Sư Niệm liếc mắt nhìn Kiều Vi Nhã, sau đó tiếp tục xem tivi, “Kẻ đó muốn dùng chị để làm bàn đạp cho Cổ Nguyệt bật lên, sớm muộn gì cũng phải trả lại.”
“Cổ Nguyệt?” Kiều Vi Nhã từng nghe thấy cái tên này, “Là cô diễn viên gần đây mới ký hợp đồng đóng phim cùng Sở Thị ấy hả?”
“Ừ, à phải rồi, chị đang định nói chuyện này với Sở Lạc Duy.” Sư Niệm nói rồi đứng dậy đi về phía phòng làm việc.
Kiều Vi Nhã cũng bỏ gối ôm trong tay xuống vào theo Sư Niệm. Cô muốn nghe xem đó là chuyện gì.