Sở Húc Ninh cúi người nhặt hết quần áo trên sàn nhà bỏ vào máy giặt trong phòng tắm, sau đó ra ngoài bế cô đặt lên ghế sofa, anh đổi xong ga giường sạch mới đặt cô nằm lại.
Chắc hẳn Sư Niệm đã rất mệt, lúc này bị bế tới bế lui mà cô vẫn không tỉnh giấc.
Sau khi giặt giũ nhanh chóng và phơi phóng xong đã tới gần bảy giờ, anh không còn nhiều thời gian để ở lại nữa.
Sở Húc Ninh bước tới bên giường ngủ, cúi người đặt một nụ hôn sâu lên môi cô.
Sư Niệm ưm ưm hai tiếng, cuối cùng rụt cổ lại, ngủ tiếp.
Sở Húc Ninh cười khẽ. Anh chỉnh lại chăn cho cô, sau đó lấy tờ giấy nhắn trên bàn viết rằng mình phải quay về quân doanh xuất phát trước, rồi mới ra khỏi phòng.
Khi ra khỏi phòng, anh chạm mặt Triệu Uyển Uyển cũng vừa bước ra.
“Đi sớm vậy sao?” Triệu Uyển Uyển khựng lại, nhìn người đàn ông mặc quân trang thẳng thớm kia.
Sở Húc Ninh khẽ gật đầu, “Dì, con phải về quân doanh trước. Niệm Niệm vẫn chưa dậy, lát dì nói lại với cô ấy giúp con.”
Triệu Uyển Uyển biết quy định trong quân đội, cho nên cô gật đầu tỏ ý cho anh cứ đi làm việc, hôm nay cô ở nhà, không sao.
Mà Sư Niệm ngủ một mạch tới tận trưa. Cô giật mình tỉnh dậy vì ác mộng.
“A... A...”
Tiếng hét thất thanh thứ nhất là vì cô sợ hãi, tiếng hét thứ hai... là vì đau.
Đầu cô đau như muốn nổ tung ra.
Tối qua hình như...
“Tèo rồi...” Sư Niệm đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Cô lật tung chăn ra định bước xuống giường, “Shhhh...” Hai chân của Sư Niệm vừa dịch chuyển một chút, cô đã không khỏi khựng lại.
Chỗ hai đùi đau như tê dại, nhất là chỗ nào đó...
Uỳnh...
Trí nhớ sau khi tỉnh táo lại dội ngược vào đầu, hình ảnh quấn quýt trong phòng tắm, điên cuồng trên chiếc giường này, hình như anh ấy còn hỏi gì đó bên tai cô? Cô đã trả lời những gì rồi?
Sư Niệm hoàn toàn không nhớ ra được, mà sau đó một cơn đau lệch trời lệch đất cuốn cô trôi đi.
Rốt cuộc cô đã nói những gì?
Sư Niệm nhìn ga giường mới tinh bên dưới cơ thể mình, bỗng chốc như bị người ta giội cho một chậu nước lạnh ướt sũng toàn thân, lại còn là kiểu giội từ trên đầu giội xuống. Thôi xong rồi, anh ấy biết rồi, chắc chắn anh ấy biết hết rồi.
Sư Niệm đờ đẫn ra, cô còn có thể giải thích chuyện này thế nào đây?
Rõ ràng muốn chuốc cho anh ấy say, sao bản thân mình lại say trước thế này?
“Cuối cùng con cũng dậy rồi.” Triệu Uyển Uyển đẩy cửa bước vào, tay cầm một cốc nước mật ong.
Sư Niệm nhanh chóng lật chăn che giấu cơ thể mình, nếu không cho dù dì cô có ngốc cũng biết ngay tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Tuy rằng cô say bí tỉ, nhưng có một số ký ức vẫn tồn tại rất rõ ràng, cô không thể nào gạt chúng đi được.
Triệu Uyển Uyển ngồi xuống bên cạnh cô, đưa cốc nước mật ong cho cô, “Húc Ninh đã đi từ sớm rồi. Nó nói quân doanh có lệnh tập hợp khẩn cấp.”
Sư Niệm đưa đưa tay ra nhận lấy cốc nước liền khựng lại, anh đi rồi?
Anh đang giận sao?
Sư Niệm vẫn nhớ cảm giác đau đớn dồn dập đó. Sở Húc Ninh không phải thằng ngốc, hơn nữa cho dù anh không biết ngay lúc ấy thì chắc cũng nhìn thấy khi đổi ga giường thôi.
Dù sao thì...
Sư Niệm rầu rĩ cúi đầu. Có lẽ cô là người phụ nữ đầu tiên trên đời này không muốn để chồng mình biết mình vẫn còn trinh trắng, tuy rằng đối với đàn ông thì đây là chuyện tốt, nhưng với Sư Niệm mà nói thì đây là chứng cứ cho sự gian dối của cô, một chứng cứ vô cùng sinh động.
Vả lại, anh đi như vậy, không báo một tiếng nào đã đi mới là điều khiến Sư Niệm sợ nhất. Nó giống như lời kết án tử hình mà còn cho thời gian hòa hoãn, khiến cô chờ đợi cái chết đến từng ngày trong nỗi sợ và khủng hoảng.
“Có phải lúc đi anh ấy rất giận không ạ?” Sư Niệm dè dặt hỏi dì mình, rõ ràng là cô đang rất sợ.