Sư Niệm nghe ra lúc Sở Húc Ninh nhắc đến chữ mẹ này ngoài cảm kích ra còn có sự hạnh phúc và kính trọng.
Sư Niệm nhỏm người đứng dậy, sau đó ngồi xuống bên cạnh Sở Húc Ninh. Cô khẽ tựa vào bờ vai của anh rồi nói: “Mẹ đối xử với anh thật tốt.”
Bàn tay đang vuốt ve những chiếc cúp của Sở Húc Ninh khựng lại một chút. Anh nghĩ đến chuyện bao năm qua Cố Tiểu An đối xử với anh còn tốt hơn cả người phụ nữ kia, cho nên người đầu tiên trong nhà này mà anh thừa nhận chính là Cố Tiểu An.
“Ừ.” Sở Húc Ninh gật đầu, lúc bất chợt nhìn thấy tấm ảnh của người phụ nữ kia thì lập tức dời mắt.
“Cái tên Húc Ninh này là do ba đặt cho anh sao?” Sư Niệm nhớ rõ từng có người nói đến chuyện này.
Sở Húc Ninh gật đầu, bản thân anh cũng không định giấu giếm cũng không trốn tránh vấn đề này: “Trước năm chín tuổi anh chỉ có một cái tên là Tiểu Sở Lăng Phong! Buồn cười nhỉ, vừa sinh ra đã là một cái bóng.”
Sư Niệm nghe anh nói vậy liền ôm chặt cánh tay của anh, trái tim như bị ai xé toạc ra.
“Sau này ba đặt cho anh cái tên Sở Húc Ninh, nói với anh rằng những gì đã qua thì để nó ở quá khứ, hiện giờ anh chỉ cần yên bình sống cuộc sống tương lai là được rồi.”
Người đối xử tốt với Sở Húc Ninh lúc đó không phải là Sở Lăng Phong mà là Cố Tiểu An, cho nên Sở Lăng Phong mới đặt cho anh cái tên này, hàm ý là từ nay về sau phải giữ khuôn phép, không được để Cố Tiểu An lo lắng.
Trong lòng người đàn ông kia mãi mãi chỉ có một mình người vợ của mình mà thôi.
“Từ nay về sau chúng ta cùng nhau đối xử tốt với họ nhé.” Sư Niệm nghiêm túc nói: “Nếu anh bận rộn thì cứ nói, em sẽ thường xuyên đến thăm ba mẹ, được không?”
Sư Niệm nói xong, Sở Húc Ninh lập tức nhìn cô, trong mắt anh mang theo tâm tình mà chỉ mình anh mới có thể hiểu được.
Là cảm động hay là cảm kích?
Sở Húc Ninh nhìn ai kia vừa ôm cánh tay mình vừa cúi đầu lầm bà lầm bầm xem phải đối xử tốt với Cố Tiểu An như thế nào. Người vợ này của anh chính là người cho anh một mái ấm, là người có thể cùng trả ơn với anh.
Chỗ nào đó vẫn luôn trống rỗng dường như lúc này đã bắt đầu trở nên ấm áp.
Sư Niệm cảm thấy là lạ liền ngẩng đầu lên xem sao: “Làm sao... ưm...” Cô còn chưa kịp nói hết câu đã bị người nào đó ấn xuống giường, sau đó cơ thể rắn chắc của anh đè lên cô.
Nụ hôn đến quá bất ngờ khiến Sư Niệm còn đang trợn mắt hoảng sợ đã bị anh cạy mở khớp hàm. Một nụ hôn không hề dịu dàng, thậm chí còn mang theo mùi tanh nhàn nhạt của máu.
Sư Niệm từ từ nhắm mắt lại. Cô không rõ Sở Húc Ninh bất ngờ nồng nhiệt như vậy là muốn bày tỏ điều gì với cô, nhưng Sư Niệm biết, vào thời khắc này dù cho có bị nghiền thành bột phấn cô cũng không muốn đẩy anh ra.
Sự chấp nhận của Sư Niệm khiến Sở Húc Ninh càng thêm kích động hơn, bàn tay to lớn vốn khóa chặt eo cô đã từ từ di chuyển xuống dưới.
Sư Niệm hoàn toàn không biết hôm nay sẽ có chuyện gì xảy ra, bởi vì lúc này đại não của cô đã hoàn toàn trống rỗng, chỉ có cảm giác chờ mong không nói nên lời hoặc là cái gì đó khác đang trỗi dậy.
Bầu không khí dần trở nên nóng bỏng, lý trí của Sư Niệm lúc này đã hoàn toàn biến mất, cái còn lại chỉ những cảm xúc mãnh liệt mà anh mang tới.
“Niệm Niệm...” Sở Húc Ninh thấp giọng gọi một tiếng. Anh nhẹ nhàng tách khỏi đôi môi của cô rồi hôn dọc theo cằm của cô trượt xuống dưới.
Sư Niệm không biết âm thanh mình phát ra là đang đáp lại tiếng gọi của anh hay là tiếng rên rỉ khó kìm lại, thanh âm mềm nhũn tựa như chất kích thích mãnh liệt nhất vào thời điểm này.
“Anh Cả, mẹ gọi hai người xuống dưới nhà...” Khoai Tây bất ngờ đẩy cửa ra, thế nhưng nhóc còn chưa kịp nói hết câu thì miệng đã biến thành hình chữ O, sau đó thấy anh Cả đang nằm trên giường đột nhiên xoay người đắp kín chăn cho chị dâu mà nhóc vừa mới quen biết.