Sở Húc Hiên với Âu Dương Tử Huyên cũng đã quay về. Hiện giờ cả Sở Húc Hiên và Âu Dương Tử Huyên đều ở tại quân bộ. Âu Dương Tử Huyên cũng coi như là theo chồng.
Sư Niệm thấy Âu Dương Tử Huyên vẫn có chút cảm giác không nói nên lời. Âu Dương Tử Huyên thì lại chào hỏi thoải mái rồi dẫn Sư Niệm đi lên lầu.
“Để tôi dẫn chị dâu đi xem phòng của anh Cả nhé. Mỗi lần Húc Hiên với anh Cả gặp nhau toàn nói mấy chuyện nhàm chán thôi, chắc chị dâu cũng không thích nghe đâu.” Âu Dương Tử Huyên vừa nói vừa lôi kéo Sư Niệm đi lên phòng của Sở Húc Ninh.
Sở Húc Hiên nhướng mày nhìn hai cô gái rời đi, sau đó mới quay đầu nhìn Sở Húc Ninh: “Em cứ tưởng anh định sau khi kết thúc diễn tập mới đưa chị dâu về nhà cơ.”
Sở Húc Ninh uống nước xong liền đặt cốc nước xuống, nói: “Đúng lúc có chút thời gian rảnh nên muốn đưa cô ấy về luôn.”
“Hôm nay con về quân đội luôn hay là để đến ngày mai, nếu không cứ để Niệm Niệm ở bên này đi?” Cố Tiểu An hỏi.
Sở Lăng Phong lập tức quét mắt tới, vất vả lắm mới đuổi được mấy thằng con trai này đi, thế quái nào lại định kéo thêm người vào nhà rồi?
Sở Húc Ninh nhận ra được ý trong ánh mắt của ba mình liền cười nhẹ: “Niệm Niệm phải quay về chỗ dì cô ấy, cũng tiện làm bạn với dì của cô ấy hơn.”
Mấy năm nay, Sở Lăng Phong cố gắng hết sức để tống cổ ba người bọn anh ra ngoài, hiện giờ Khoai Tây còn đang học cấp ba, chắc đợi đến khi lên đại học cũng sẽ bị ba đá thẳng đến trường học mà thôi.
Cố Tiểu An trừng mắt lườm chồng của mình. Sở Lăng Phong nói một cách đương nhiên: “Bọn nhỏ đều có cuộc sống riêng của mình, đâu có rảnh ngồi tám chuyện với người cách cả mười mấy tuổi như em đâu?”
Cố Tiểu An: “...”
Sở Húc Ninh và Sở Húc Hiên nhìn nhau, ba vẫn luôn độc mồm độc miệng như vậy.
Âu Dương Tử Huyên đưa Sư Niệm lên lầu. Sư Niệm mới phát hiện Sở Húc Ninh thực sự thích những màu sắc có tông nhạt, cả căn phòng của anh lấy màu trắng làm chủ đạo, rèm cửa màu trắng, chăn đơn màu trắng, gối đầu cũng màu trắng, thậm chí ngay cả chiếc bàn làm việc cũng là màu trắng.
Đây là lần đầu tiên Sư Niệm được đặt chân vào nơi Sở Húc Ninh lớn lên, cảm giác giống như lại tiến gần anh thêm một bước nữa rồi.
Âu Dương Tử Huyên thả tay Sư Niệm ra, sau đó ngồi xổm xuống kéo một cái hòm từ dưới gầm giường ra.
Vẫn là màu trắng.
“Chị dâu ngồi đi.” Âu Dương Tử Huyên nói rồi đặt cái hòm lên trên giường: “Ở đây toàn là bí mật từ nhỏ đến lớn của anh Cả đấy, cho chị dâu hết.”
Sư Niệm bị Âu Dương Tử Huyên kéo đến ngồi bên cạnh giường, sau đó cô cúi đầu nhìn cái hòm kia: “Tôi xem chắc không hay đâu.”
“Có cái gì mà hay với không hay đâu, chị dâu là vợ của anh ấy mà.” Âu Dương Tử Huyên nói rồi mở cái hòm ra.
Chị dâu là vợ của anh ấy mà!
Một câu này đủ để khiến trái tim nhỏ bé của Sư Niệm ngừng đập, bất giác muốn nhanh chân đến xem quá khứ của anh như thế nào.
Sư Niệm cúi đầu nhìn, đa số đều là những cúp và huân chương gì đó, còn có cả giấy khen nữa, anh ấy đúng là thánh học mà.
“Từ nhỏ đến lớn anh Cả luôn là người đứng nhất. Anh ấy chưa từng khiến mẹ phải lo lắng, giỏi nhỉ?” Âu Dương Tử Huyên vừa nói vừa lấy một cái cúp ra: “Cái này là cúp quán quân của cuộc thi võ thuật do quân đội tổ chức lúc anh ấy mười tám tuổi, còn cái này là anh ấy...”
“Cúp quán quân của cuộc tranh tài dành cho bộ đội đặc chủng toàn thế giới, anh ấy là đại diện của Trung Quốc, tham gia vào nằm anh ấy hai mươi tuổi!” Sư Niệm khẽ nói, mọi chuyện về Sở Húc Ninh cô đều biết cả.
Bàn tay của Âu Dương Tử Huyên khựng lại. Cô còn định nói gì đó nữa nhưng cuối cùng chỉ đưa cái hòm kia cho Sư Niệm: “Chị dâu nhỏ tuổi hơn tôi nhiều, tôi không gọi là chị dâu nữa, gọi Niệm Niệm được không?”
Sư Niệm gật đầu: “Đương nhiên là được.”