“Em cứ quyết định là được, em mang gì đến ba mẹ cũng sẽ thích.” Sở Húc Ninh nói.
“Anh đâu cần gạt em như thế.” Sư Niệm cúi đầu, tiếp tục tìm kiếm những cái còn thiếu trong danh sách quà tặng.
Chiếc xe chạy dài trên đường cao tốc, Sở Húc Ninh cài đặt chế độ lái tự động rồi cúi đầu nhìn Sư Niệm: “Niệm Niệm, chúng ta nói chuyện một chút trước có được không?” Sở Húc Ninh nói rồi duỗi tay, nắm chặt lấy cổ tay của cô, để cô dừng lại sự lo lắng suốt từ nãy tới giờ.
Sư Niệm ngẩng đầu nhìn người đàn ông chỉ liếc mắt nhìn cô một cái rồi lại nhìn đường, nói: “Nói chuyện gì cơ?”
“Niệm Niệm, anh cảm thấy em không cần phải để ý và cẩn thận quá mức đối với mọi chuyện về anh như vậy. Anh là chồng của em chứ không phải chủ nhân nắm giữ vận mệnh của em.” Sở Húc Ninh trầm giọng nói.
Cơ thể của Sư Niệm khẽ run lên một chút. Cô cúi đầu cào cào sổ ghi chép trong tay mình: “Em biết mà.”
Chỉ là Sư Niệm coi cuộc hôn nhân này thành ơn huệ do trời cao ban cho cô, thế nên cô lại càng cẩn thận hơn trong mọi chuyện liên quan tới anh. Nếu không cô sợ bản thân sẽ nhanh chóng mất đi tất cả những thứ này.
Sở Húc Ninh lại nhìn cô một lần nữa, hai bàn tay đặt trên vô lăng siết chặt hơn vài phần, sau đó anh nói: “Vì sao em lại để ý và dè dặt với anh như vậy? Sư Niệm, em làm như vậy anh sẽ cảm thấy rất không thoải mái.”
Sư Niệm đột nhiên ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêng đầy cương nghị của anh.
Anh nói anh cảm thấy không thoải mái.
Vậy ra anh đang chán ghét cô sao?
“Em...” Sư Niệm nhỏ giọng nói, trang giấy ở mặt trên gần như đã bị cô vò nát.
“Vì sao trước mặt anh em không thể làm như đang đứng trước mặt những người khác?” Sở Húc Ninh hỏi. Những người khác này tất nhiên là nói đến đám người Tần Thiếu Bạch.
“Không giống nhau mà.” Sư Niệm khẽ đáp lại, cô đâu có thích mấy người đó, đương nhiên cô sẽ không quan tâm chuyện lời nói của mình liệu sẽ mang đến cho đám người kia tổn thương hay cảm nhận như thế nào.
Thế nhưng người đàn ông đang ngồi cạnh cô lúc này thì không được. Cô cẩn thận từng li từng tí chính là vì sợ sẽ chọc giận khiến anh không vui.
Sở Húc Ninh bất đắc dĩ lắc đầu: “Có gì mà không giống nhau chứ?”
Sư Niệm vẫn một mực cúi đầu, cô thỏ thẻ: “Đương nhiên là khác nhau rồi, em có thích bọn họ đâu.”
“Thế nhưng việc thích một người không có nghĩa là phải dè dặt từng chút một như vậy.” Sở Húc Ninh phản bác lại.
Thích một người, chẳng phải là nên đem những gì chân thân nhất của bản thân bày ra trước mặt người đó chứ không phải là cái dáng vẻ thận trọng giống như cô lúc này sao?
Ngón tay của Sư Niệm cào mạnh hơn, trang giấy thứ nhất bị xé rách.
Bởi vì quá quá thích cho nên mới sợ anh sẽ giận. Chính vì sợ anh giận cho nên mỗi khi làm gì đều bất giác cẩn thận hơn.
“Là em làm phiền đến anh sao?” Sư Niệm mở miệng hỏi.
Sở Húc Ninh nhìn ai đó trong bộ dạng đáng thương kia liền đưa tay vỗ vỗ lưng của cô: “Không sao, lần sau chúng ta sẽ nói về chuyện này! Còn mất một lúc nữa mới đến nơi, em ngủ một lát đi!”
Sư Niệm gật đầu, đóng sổ lại rồi từ từ khép hai mắt.
Bởi vì hai người đã dừng nói chuyện cho nên bầu không khí trong xe nhanh chóng trở nên yên tĩnh, bốn phía chỉ còn tiếng gió thổi, những âm thanh gào thét của thiên nhiên.
Sở Húc Ninh cho xe chạy tốc độ cao, vẻ mặt phức tạp nhìn Sư Niệm đang nằm ngủ trên ghế phụ, không khỏi thở dài.
Vấn đề này xem ra chỉ có thể để sau này lại nói, bây giờ nói thì có lẽ cũng chẳng giải quyết được. Sở Húc Ninh nhận ra Sư Niệm vô thức lảng tránh vấn đề này, có lẽ là vì cô sợ cho nên mới tránh né nó.
Nếu đã như vậy thì sự khủng hoảng này của cô là do anh gây ra, nếu muốn thay đổi tình hình hiện tại thì đại khái việc đầu tiên anh cần làm chính là đem đến cho cô cảm giác an toàn.
Sở Húc Ninh nghĩ, nhưng ngay cả việc kết hôn cũng không thể mang lại cho cô cảm giác an toàn thì còn có điều gì mới có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn nữa đây?