Vậy nên thật ra Sở Lạc Duy cũng cảm thấy hơi tức giận.
Trong căn phòng cách vách, Kiều Vi Nhã đang ôm con rắn đồ chơi của mình. Đây là con thú bông mà trước đây cô cứ bám lấy Sở Lạc Duy khăng khăng bắt cậu gắp bằng được ở quầy gắp thú bông. Trừ cái này ra, còn rất nhiều con khác nữa nhưng cô thích con này nhất. Chắc vì từ sau khi rắn dẫn đường mất, cô không còn nuôi thêm con rắn nào khác nữa.
Kiều Vi Nhã tóm lấy đuôi rắn con, “Chẳng phải chỉ là tỏ tình rồi sao? Nhưng có kiểu tỏ tình vậy à?”
Cô về rồi, sao cậu ta lại không qua đây tìm cô?
Kiều Vi Nhã phát hiện, sau khi làm rõ được một chuyện, mặt tình cảm của cô có thay đổi rất lớn, ví dụ như cô lúc này.
Tiếc là hình như người bên phòng cách vách im luôn rồi.
Chuyện này không giống với cậu ta chút nào.
Kiều Vi Nhã nghĩ, tuyệt đối không thể ngồi yên chờ chết thế này được. Kiều Vi Nhã cô vốn là một đứa tính tình nóng nảy, không bao giờ chấp nhận kiểu quan hệ không rõ ràng thế này.
Cô muốn chủ động xuất kích!
Kiều Vi Nhã đứng bật dậy, sau đó ôm con rắn nhỏ của mình đi ra ngoài.
Cửa phòng Sở Lạc Duy bỗng bị đạp ra. Cậu khẽ nhỏm dậy, thấy cô gái đang đứng trước cửa.
“Làm cái gì thế?” Sở Lạc Duy cau mày.
Nghe thấy gọng nói nhẹ bẫng của cậu, Kiều Vi Nhã thấy hơi giận. Cô vứt luôn con rắn lên người cậu, đi tới ngồi hẳn lên người cậu, nắm đấm nhỏ cứ đập thùm thụp lên người Sở Lạc Duy.
Sở Lạc Duy nhíu mày, giữ tay cô lại, “Cậu nổi điên gì thế hả?”
Kiều Vi Nhã hất tay cậu ra đánh tiếp.
“Thấy cậu ngứa mắt đấy, không được hả?” Kiều Vi Nhã lớn tiếng gào lên, cứ đánh hết cái này đến cái khác.
Làm gì có ai như cậu ta, tỏ tình xong một cái là im bặt, sau đấy thì sao? Sau đấy tính sao hả?
Sở Lạc Duy khựng lại, nhìn cô gái đang lên cơn điên kia cũng không tiện phản kháng nữa, mặc cho cô đánh lên người mình.
Thật ra, đây cũng được xem là một hiện tượng tốt nhỉ?
Kiều Vi Nhã đánh đến mức tay cô cũng bị đau mới hừ một tiếng, dừng lại hành vi bạo lực của mình.
Sở Lạc Duy thấy cô vì đánh mình mà toát hết mồ hôi, “Đánh đủ chưa?”
“Chưa, tôi nghỉ một lát rồi đánh tiếp.” Kiều Vi Nhã kiêu căng nói.
Sở Lạc Duy giữ lấy hông cô, nhìn đáng vẻ kiêu ngạo kia, cười rồi lật cô đè xuống dưới người mình.
“Ê, cậu làm gì thế hả?” Kiều Vi Nhã bị hành động bất ngờ của cậu làm giật mình, vội kêu lên.
Sở Lạc Duy nhíu mày nhìn cô, “Trong lúc cậu nghỉ, chúng ta nói chuyện một lát.”
Kiều Vi Nhã bị ánh mắt của cậu làm cho sợ đến mức không dám mở lời, ánh mắt này giống y hệt với ánh mắt trong tấm ảnh kia.
Cho nên, đây thật sự là ánh mắt mà cậu nhìn cô.
Nhưng dù có vậy, Kiều Vi Nhã vẫn cố ép mình phải dời mắt: “Nói cái gì, tôi chẳng có gì để nói với cậu hết.”
Sở Lạc Duy giữ lấy cằm cô, bắt cô nhìn thẳng vào mình.
“Nhưng tôi có.” Nói rồi cậu khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn, chỉ phớt cái rồi rời ra, “Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Kiều Vĩ Nhã bị nụ hôn bất ngờ của cậu dọa sợ. Cậu hỏi lại câu này khiến cô nhất thời không biết trước đó cậu đã hỏi gì nữa.
“Cái gì?” Không biết thì phải hỏi.
Sở Lạc Duy lại hôn cái nữa: “Nhớ ra chưa?”
Kiều Vi Nhã: “...”
Con sói háo sắc này!
Lúc Sở Lạc Duy đang định hôn cái nữa, Kiều Vi Nhã vội đáp: “Nhớ rồi, nhớ rồi.” Trước đó cậu hỏi cô có tin mình chính là cô gái trong lòng cậu không chứ gì?