Bàn tay nhỏ bé của Sư Niệm chầm chậm di chuyển, chỉ thấy được chiếc chăn khẽ lay động, chứng tỏ cô không hề thành thật như vẻ bề ngoài.
Sở Húc Ninh liếc thấy động tác rụt rè của cô, ngẩng đầu lên khỏi tập văn kiện, nhìn về phía Sư Niệm.
Ngay lúc Sở Húc Ninh ngẩng đầu lên, bàn tay của Sư Niệm lập tức rụt khỏi vị trí mà cô tốn một hồi lâu mới dám di chuyển tới. Tất cả mọi thứ lại trở về trạng thái ban đầu.
Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm đang dùng chăn che mặt mình, “Sao thế?”
“Không có gì, ngủ đi.” Sư Niệm buồn rầu lên tiếng, không rõ trong giọng nói ấy ẩn chứa sự buồn bực hay điều gì khác.
Sở Húc Ninh đưa tay kéo chăn của cô xuống, “Không ngạt à?”
Sư Niệm kêu lên một tiếng, vội vàng quay lưng lại với anh, trùm chăn đến tận dưới cằm, “Không sao, không sao, anh đọc tài liệu tiếp đi, em ngủ đây.”
Sở Húc Ninh cúi đầu liếc mắt nhìn tập tài liệu trong tay, sau đó vứt nó lên bàn, đưa tay tắt đèn rồi nằm xuống.
Đèn đóm tắt hết, trong phòng chỉ còn một màu tối om.
Sư Niệm quay lưng lại với Sở Húc Ninh, cắn ngón tay mình. Sở Húc Ninh đan tay vào nhau, gối sau đầu, không ngủ ngay.
Cả gian phòng yên lặng như tờ, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ của họ như đang lồng vào nhau.
Thời gian trôi qua, từng giây từng phút, chưa có ai ngủ được, nhưng cũng không có ai nói chuyện.
“Sở Húc Ninh, anh ngủ chưa?” Sư Niệm đột ngột hỏi, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng.
“Hửm?” Sở Húc Ninh nhìn về phía bóng lưng cô.
“Không có gì, chúc anh ngủ ngon.” Sư Niệm nói rồi nhắm tịt mắt lại.
Có thể nói chúc ngủ ngon với một người, điều đó chứng tỏ rằng người đó là người thân thiết nhất với cô.
Sở Húc Ninh khẽ trở người, nằm nghiêng, nhìn cơ thể co quắp cuộn tròn lại như một con tôm của cô, giữa hai người có một khoảng cách rộng như Thái Bình Dương.
Sở Húc Ninh đột ngột vươn tay ra, chạm vào bả vai cô.
Sư Niệm mở bừng hai mắt, cơ thể không khỏi cứng đờ lại.
Sở Húc Ninh đưa tay kéo cô lại, sau đó chỉnh chăn giúp cô, “Em sắp lăn xuống đất rồi này, giường nhỏ lắm à?”
Sư Niệm đột nhiên bị lôi về, khoang mũi ngập tràn mùi hương của anh, mùi sữa tắm giống hệt cô.
Sư Niệm ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông gần trong gang tấc trong bóng tối.
Sở Húc Ninh nằm ngay ngắn lại, giữa hai người không còn chút khoảng cách nào nữa, hai vai kề sát nhau, chỉ cần Sư Niệm nghiêng người, cô sẽ lăn thẳng vào lòng anh.
“Ngủ đi, trước khi em sẵn sàng, anh sẽ không chạm vào em đâu.” Sở Húc Ninh biết cô vẫn đang sợ, như lần trước ở khách sạn vậy.
Sư Niệm cụp mắt, trong ánh mắt cô thoáng hiện vẻ thất vọng. Cô khẽ gật đầu, sau đó nghiêng người nắm chặt lấy góc áo anh, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lời nói dối mà mình bịa ra, sẽ luôn phải trả giá vì nó.
Sư Niệm nghĩ vậy, ngửi mùi hương dễ chịu của anh, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sau khi nhịp thở của Sư Niệm đều đều, Sở Húc Ninh mới cúi đầu nhìn cô, bàn tay nhỏ bé của cô túm lấy vạt áo anh, chỉ chiếm một vị trí rất nhỏ với vẻ dè dặt.
Sở Húc Ninh hơi nghiêng người qua, đôi môi mỏng của anh hôn phớt lên chóp mũi ửng hồng của cô, sau đó cầm lấy bàn tay đang túm áo anh, đặt nó lên người mình, ôm cô vào lòng.
“Rốt cuộc anh phải làm sao em mới không dè dặt với anh như thế nữa đây.” Sở Húc Ninh nói với vẻ bất đắc dĩ, lẽ nào kết hôn vẫn chưa đủ chứng minh quyết tâm của anh sao?
Sở Húc Ninh thở dài, đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó mới từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.