Kèn Nhỏ chạy tới tìm người, Sư Niệm tò mò quay đầu lại nhìn chàng trai đang đứng sau lưng mình.
Kèn Nhỏ đưa tay gãi đầu gãi tai, ngượng ngùng nhìn Sư Niệm, “Chị dâu, tôi đến xin lỗi chị.”
Sư Niệm ra hiệu với thím rồi rời đi, cô bước qua bờ ruộng rồi đứng ngay chỗ đất bùn, “Cậu xin lỗi gì tôi?”
“Lúc trước tôi không nên như thế với chị, chị dâu, tôi xin lỗi.” Kèn Nhỏ đứng thẳng nói rồi chào kiểu quân đội với Sư Niệm.
Sư Niệm ngẩng đầu, kéo tay của Kèn Nhỏ hạ xuống, thực ra cô chưa từng trách cứ bất cứ binh lính nào trong quân doanh này, xuất phát điểm của họ dù sao cũng vì Lữ đoàn trưởng mà họ kính trọng.
“Nếu như anh thật sự thấy có lỗi với tôi, sau này hãy giúp đỡ Lữ đoàn trưởng của anh nhiều hơn.” Sư Niệm nghiêm túc nói.
Kèn Nhỏ cười ngờ nghệch, “Chị dâu, tối mai chúng tôi có lễ tuyên thệ trước khi xuất quân, chị cũng đến nhé.”
“Tôi?” Sư Niệm cười cười chỉ vào mình, “Tôi tới làm gì?”
“Dù sao thì chị dâu cũng nhất định phải đến đấy, tôi đi trước đây.” Kèn Nhỏ nói dứt câu đã xoay người chạy mất.
Sư Niệm khẽ nhún vai, cũng không có ý định đi, hơn nữa lúc này cô không biết có nên về hay không. Dù sao thì cô đúng là ăn gan hùm rồi mới dám trách mắng Sở Húc Ninh trước mặt bao nhiêu người như thế.
Bây giờ quay về, cô phải đối mặt với anh thế nào?
Sau khi Sư Niệm tạm biệt thím, cô chậm rãi đi về nhà mình, nhưng khi Sư Niệm đi tới tầng hai, cô đã nghe thấy tiếng cãi nhau từ tầng ba, bước chân của Sư Niệm hơi khựng lại.
Đoàn trưởng đoàn Hai và vợ anh ta đang cãi nhau thì phải.
Sư Niệm nghĩ ngợi, quả quyết xoay người đi xuống. Cô không rộng lượng đến mức đi can ngăn. Cô không thù hằn gì những đồng chí đó không có nghĩa là cô rộng lượng tha thứ cho những người cố tình đồn đại về cô.
Khi Sư Niệm đi xuống, vừa vặn nhìn thấy Sở Húc Ninh đang ngồi trên bậc thang thông xuống tầng hầm.
Anh?
Sao lại ở đây?
Sư Niệm rạp người trên lan can của tầng một nhìn xuống người phía dưới, “Hôm nay, cảm ơn anh.”
Sở Húc Ninh quay đầu nhìn lại, nhưng vẫn tiếp tục ngồi đó.
Sư Niệm không hiểu ánh mắt này có ý gì, cô nhảy luôn xuống bậc thềm, ngồi xuống cạnh anh, “Anh sao thế? Vì em làm anh mất mặt à?” Sư Niệm nói, cúi đầu lí nhí, “Lúc đó em không nhịn được, đội Đỏ thắng đã gần như quy luật rồi, nếu như lần này các anh thua, sau này anh phải làm sao?”
Sở Húc Ninh nhìn cô gái đang cúi đầu nhận sai bên cạnh mình. Anh đưa tay xoa đầu cô, “Nếu như ngay từ đầu anh đã cố gắng giải thích, có phải mọi chuyện sẽ không thành ra thế này không?”
Trước giờ anh vốn là người không biết giải thích, cho nên anh tưởng rằng, thời gian qua đi, chuyện gì cũng sẽ qua đi, ngược lại anh càng giải thích sẽ càng khiến cô khó xử.
Nhưng anh không biết rằng, có nhiều lúc một lời giải thích cứng rắn có tác dụng hơn một câu nói nhiều.
Sư Niệm ngẩng đầu nhìn Sở Húc Ninh, xác nhận rằng anh không giận mới đưa tay ôm lấy cánh tay anh, dựa vào vai anh, “Sao anh lại ở đây? Trên tầng sắp đánh nhau rồi.”
“Anh biết.” Sở Húc Ninh thản nhiên đáp, chính vì anh biết nên anh mới không lên nhà.
Sư Niệm thở dài một tiếng, “Đó là lính của anh.”
“Vợ mình còn không dạy bảo được, làm lính làm gì?” Sở Húc Ninh thản nhiên nói, vẫn không có ý định đi lên.
Sư Niệm khúc khích cười, vùi đầu vào cánh tay anh, “Nhưng anh nổi giận như thế, sau này Đoàn trưởng đoàn Hai làm sao mà ở đây được nữa?”