Có vài người đi tới đi lui trong hành lang của bệnh viện quân đội.
Sở Húc Ninh bước ra khỏi phòng bệnh rồi dùng một tay đóng cửa phòng lại, sau đó nhìn mấy người đang ngồi bên ngoài: “Không về đơn vị đi còn ở đây làm gì?”
Lão Miêu lên tiếng trước: “Chị dâu thế nào rồi? Đã ba ngày rồi mà còn chưa tỉnh lại?”
Sở Húc Ninh nhìn vẻ lo lắng trên mặt mấy người này, lại quay đầu nhìn thoáng qua người đang nằm bên trong.
Bọn họ trở về đã ba ngày, Sư Niệm bị thương ít nhất nhưng lại là người vẫn chưa chịu tỉnh.
“Bị thương thì quay về dưỡng thương đi, không bị thương thì trở về luyện tập. Sắp quân diễn rồi, mấy người định thua dưới tay Hồng Quân hả?” Sở Húc Ninh trầm giọng nói.
Mấy người bọn họ có chút hậm hực, tuy nhiên lại thật tâm lo lắng cho Sư Niệm.
Sở Húc Ninh trừng mắt nhìn họ. Hết cách, bọn họ đành phải trở về.
Sau khi đám người kia rời đi rồi, Sở Húc Ninh mới quay đầu nhìn người vẫn ngủ say trên giường. Anh bất đắc dĩ lắc đầu rồi cũng rời khỏi đây.
Chờ Húc Ninh đi rồi, Sư Niệm hơi hơi giật giật mi mắt của mình.
“Được rồi, anh Húc Ninh đi rồi, mau dậy ăn chút gì đi!” Sở Lạc Nhất ngồi bên mép giường bật cười một tiếng rồi đưa chuối qua cho cô.
Sư Niệm ngồi dậy, bóc chuối ăn: “Chị chết đói mất, anh ấy mà trông thêm lát nữa là chị không ăn gì nguyên một ngày đó, may mà em đến đây.”
Sở Lạc Nhất chậc lưỡi: “Để tránh đám người đó, chị có cần phải thế không?”
“Chứ còn sao nữa, chẳng biết mấy người đó phao tin cái gì mà chị trở thành thần súng rồi. Nếu không phải chị thông minh không tỉnh lại ngay ngày đầu tiên thì chắc hai ngày nay đã có một đám người đến xem chị như xem khỉ rồi đấy!” Sư Niệm vừa ăn vừa nói: “Mau mau đưa bánh mì cho chị, đói chết mất!”
Sở Lạc Nhất đưa cả bánh mì lẫn bánh ngọt tới: “Vậy thì chị cũng đâu cần phải giấu anh Húc Ninh chứ?”
Nói đến đây, Sư Niệm liền có chút mất mát: “Nếu như anh ấy biết chị đã tỉnh thì có khi sẽ về quân đội ngay lập tức, vết thương của anh ấy vẫn chưa lành mà.”
Sở Lạc Nhất hơi dừng một chút. Cô cứ nghĩ rằng Sư Niệm sẽ nói đợi Sư Niệm tỉnh rồi thì Sở Húc Ninh sẽ không ở bệnh viện với cô nữa, thế nhưng không ngờ cái Sư Niệm lo lắng chính là Sở Húc Ninh không bận tâm đến vết thương trên người mà lập tức quay về quân doanh chuẩn bị cho chuyện tập diễn quân sự.
Giả vờ ngủ không phải vì muốn đối phương ở bên cạnh mà vì muốn đối phương dưỡng thương.
Sở Lạc Nhất khẽ lắc đầu, nhất định kiếp trước Sở Húc Ninh đã cứu cả dải Ngân Hà cho nên đời này mới có một Sư Niệm một lòng một dạ suy nghĩ cho anh như vậy.
“Không nói cái này nữa, chuyện chị bảo em thế nào rồi? “ Sư Niệm vừa ăn vừa hỏi.
Lúc này bên ngoài cửa, Sở Húc Ninh vốn vừa lấy đồ quay lại, nghe thấy hai người nói chuyện thì im lặng thả tay mình xuống.
Nơi vẫn luôn trống trải dường như bị cái gì đó dần dần lấp đầy, Sở Húc Ninh hơi cong khóe môi, cô nhóc này thật là.
Sở Lạc Nhất kêu lên một tiếng, đánh rơi cả bánh mì trên tay: “Chương trình kia đã bị cho ngừng rồi, cái người chị nói tên là Ngũ Vi chính là thủ phạm, ban đêm đã bị áp giải về nước. Nhưng mà anh trai em nói cô ta vẫn luôn nói mình không hề gửi bất cứ bức ảnh nào ra ngoài, hơn nữa trong di động của cô ta cũng không có bức ảnh nào cả.”
“Không có ảnh bởi vì Húc Hiên đã xóa đi mất rồi, hơn nữa quả thực không phải là cô ấy, thế còn chuyện chị bảo em điều tra Cổ Nguyệt thì sao?” Sư Niệm không cảm thấy hứng thú với Ngũ Vi.
“Cổ Nguyệt hả, em chẳng điều tra ra được gì cả. Cô gái này khá là nổi tiếng, quan trọng là không hề có scandal nào hết.” Sở Lạc Nhất nhún vai nói: “Sau khi từ Malaysia về cô ta liền về thành phố X rồi.”