Tốc độ của máy bay không người lái đã nhanh mà tốc độ bắn còn nhanh hơn. Nó dường như không cần bất cứ kẻ nào khống chế mà vẫn có thể đeo bám bọn họ không thôi.
“Làm sao nó có thể bám theo chúng ta được như vậy?” Sư Niệm tức giận nói.
Sở Húc Ninh dừng một chút, đột nhiên anh nghĩ ra cái gì đó rồi một tay đẩy Sư Niệm ra: “Em chạy xuyên qua thôn làng đi! Cái nó đuổi theo là con chip!”
Sư Niệm bị đẩy ngã, tới khi cô phản ứng lại thì Sở Húc Ninh đã chạy đi xa. Sư Niệm cố gắng đứng lên nhìn bóng người ngày càng xa dần. Dường như việc cô chạy theo chỉ làm liên lụy với anh.
Cho nên Sư Niệm không cố chấp chuyện anh đẩy mình đi. Cô cố gắng nhịn xuống cảm giác đau xót trên người mà đứng dậy, vòng vào làng.
Tốc độ của Sở Húc Ninh cực nhanh, cho dù là máy bay không người lái cũng khó khăn trong việc theo dấu anh. Sư Niệm trốn vào trong làng cũng không hẳn là một con đường an toàn, phía sau cô vẫn có người đuổi theo.
Nhưng mà so với máy bay không người thì đám người kia dễ giải quyết hơn.
Sư Niệm trốn tránh, những người đó cũng sợ thời điểm này dễ có người dân trong làng đột nhiên đi ra cho nên cũng không dám tùy tiện nổ súng, chỉ một mực đuổi theo Sư Niệm.
Sư Niệm lách mình vào một khúc quanh, hai chân cô mềm nhũn quỳ sụp xuống, chống hai tay lên đất, mồ hôi trên trán nhỏ xuống từng giọt.
Cô kiệt sức rồi, thực sự không còn cách nào chạy thêm được dù chỉ một bước.
Tiếng bước chân bên tai càng ngày càng gần. Cô cố gắng thử vài lần nhưng không đứng lên nổi.
Tiếng máy bay không người lái như gần như xa, có có thể nghe được tiếng súng nho nhỏ chứng tỏ hiện giờ Sở Húc Ninh vẫn tính là an toàn.
Một bước, hai bước...
Sư Niệm nghĩ chuyện này cũng tốt, ít nhất Sở Húc Ninh có thể chạy thoát rồi.
[Sư Niệm, con phải nhớ kỹ rằng ba không có khả năng bảo vệ con cả đời này. Thậm chí đến một ngày nào đó ba sẽ không thể bảo vệ được con nữa. Cho nên con phải biết rằng, nếu muốn sống thì tuyệt đối không được từ bỏ.]
Là ai đang nói?
Hình như là giọng của ba.
Ngày còn bé, mỗi khi cô chạy bộ ở sân huấn luyện, chạy đến khi kiệt sức, ba của cô luôn nói: Đứng lên, con vẫn còn có thể chạy tiếp.
Sư Niệm, con vẫn còn có thể chạy tiếp, con vẫn còn có thể chạy tiếp...
Thanh âm này giống như một lời nguyền lặp đi lặp lại trong đầu cổ vũ cô tiến lên.
[Ba là quân nhân, cái ba phải bảo vệ là quốc gia nhưng ba không bảo vệ con được. Sư Niệm, mau đứng lên, con vẫn còn có thể chạy được, con vẫn còn có thể chạy được...]
Hai bàn tay đang chống xuống đất của Sư Niệm nổi lên gân xanh, bên tai cô là tiếng bước chân càng ngày càng tới gần.
Sư Niệm, mau đứng lên, anh ấy vẫn còn đang ở kia chờ mày mà, đứng lên!
Sư Niệm ngẩng đầu, đối diện đã xuất hiện bóng người. Trước khi kẻ đó nổ súng, Sư Niệm dùng toàn bộ sức lực của mình nổ súng trước, sau đó khi đám người kia chuẩn bị xông tới đây cô bỗng nhiên đứng phắt dậy, vịn tường rồi lảo đảo chạy về phía đích đến của mình.
Mà Sư Niệm đang gắng chạy ra xa lại không có phát hiện phía sau lưng cô không có bất kỳ người nào đuổi theo.
Lạc Hiên bước ra từ một khúc quanh, bên cạnh còn có Cố Thanh Trần bị anh ta túm chặt.
“Không ngờ con bé này chạy tốt phết.” Lạc Hiên sờ sờ cằm của mình, nói tiếp: “Anh còn tưởng con bé sẽ ở đây chờ chết chứ.”
Cố Thanh Trần cười khẩy một tiếng, bày tỏ sự ghét bỏ đối với hành vi ngang ngược suốt mấy chục năm không sửa của người này: “Bảo anh đến cứu người chứ không phải bảo anh đến xem trò hay.”
Lạc Hiên nghe Cố Thanh Trần nói vậy lập tức tỏ vẻ đáng thương: “Vợ à, em không thể nói với anh một câu dịu dàng được sao? Mười mấy năm rồi, em cứ thế này khiến anh đau lòng lắm.”
“Anh có tim à? Đừng có kể chuyện hài nữa.” Cố Thanh Trần nói rồi hất tay của lạc Hiên ra, đuổi theo Sư Niệm.
Cánh tay của Lạc Hiên hẫng giữa không trung, ánh mắt nhìn bóng lưng phía trước. Anh ta thật sự nghi ngờ không biết người phụ nữ này có phải tảng đá hay không, vì sao mười mấy năm rồi mà đốt kiểu gì cũng không nóng được vậy.