Kèn Nhỏ hừ một tiếng: “Cô là phụ nữ, tôi chấp cô dùng hai tay!” Đỡ cho đám người này nói anh ta bắt nạt người khác.
Chỉ có điều lúc Kèn Nhỏ nói chuyện thì Sư Niệm đâu có thèm để ý tới anh ta. Kèn Nhỏ vừa dứt lời Sư Niệm đã dùng một tay đổi băng đạn, là đổi băng đạn chứ không chỉ là lắp băng đạn.
Hai giây.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Ngay cả Sở Húc Ninh cũng sửng sốt một một giây. Cái tốc độ này cho dù là anh cũng chỉ mới đạt được cách đây mấy năm.
Tần Thiếu Bạch nhướng mi, huýt sáo một tiếng: “Ngầu nha.”
Sư Niệm đưa lại súng cho Kèn Nhỏ, nòng súng hướng thẳng về phía mình, đây chính là sự tôn trọng lớn nhất dành cho người khác: “Anh có muốn kiểm tra một chút không?”
Kèn Nhỏ còn đang trong trạng thái khiếp sợ. Anh ta trợn trừng mắt nhìn khẩu súng trong tay Sư Niệm.
Lão Miêu và Lão Bạo liếc mắt nhìn nhau, người chị dâu này không đơn giản.
“Làm sao có thể?!!!” Kèn Nhỏ đột nhiên giật lấy khẩu súng, băng đạn trong đó thật sự đã được đổi, trong lòng anh ta thật sự cảm thấy kinh ngạc, nhưng bên ngoài không biểu hiện ra.
Kèn Nhỏ ngẩng đầu nhìn cô. Anh ta vẫn luôn cho rằng Sư Niệm chỉ là một cái gối thêu hoa, nhưng không ngờ cô còn có kỹ năng như thế. Với cái tốc độ này thì khỏi cần so cũng biết anh ta thua chắc rồi.
Kèn Nhỏ tự tay đưa lại súng cho Sư Niệm, nói: “Cô thắng.”
Sư Niệm nhận lấy khẩu súng: “Vậy anh phải tuân thủ cá cược giữa hai chúng ta, ít nhất anh ấy sẽ không hại mọi người!”
“Chị dâu giỏi quá! Làm sao mà làm được vậy?” Lão Bạo nhịn không được phải hỏi.
Sư Niệm ngẩng đầu nhìn Lão Bạo, nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời: “Ngay từ lúc tôi ba tuổi đã lấy súng của ba tôi thay băng đạn rồi, còn tiện tay tháo súng mấy lần nữa, bị đánh cho thê thảm!”
Mọi người im lặng, bọn họ cảm thấy mấy lời này chẳng có chút hài hước nào cả.
Một đứa bé ba tuổi không chỉ lấy súng thật làm đồ chơi mà còn biết đổi băng đạn, thậm chí còn tháo cả súng?
Nếu như đây là con của bọn họ thì đừng nói là bị đánh rất thảm mà là chính bọn họ có khi còn bị dọa chết luôn ấy.
Thủ trưởng Sư quả nhiên không giống người bình thường.
Sư Niệm cười híp mắt nhảy về bên cạnh Sở Húc Ninh rồi ôm lấy cánh tay của anh: “Em thắng rồi, bọn họ đều phải nghe lời anh cả đấy!”
Cô thắng là vì anh, lấy cái giá phải rời đi một mình làm tiền đặt cược, thắng cược thì người của anh phải một lòng trung thành với anh.
“Chờ lúc trở về tôi nhất định phải so tài với cô cái khác!” Kèn Nhỏ tuy chưa phục nhưng trong giọng điệu đã không còn vẻ công kích như trước nữa.
Sư Niệm quay đầu, nhíu mày nhìn anh ta: “Về rồi thì thôi đi, tôi so với anh làm gì nữa, tôi là thục nữ đấy nhé!”
Mọi người: “...”
Một người ngay từ lúc ba tuổi đã dám chơi súng thật mà còn tự nhận mình là thục nữ?
Thế nhưng trở về được hay không vẫn còn là một ẩn số.
Nghĩ tới đây, tâm trạng của tất cả mọi người liền trùng xuống.
“Húc Hiên sẽ đến chứ?! Chúng ta không thể nhờ Đại sứ quán giúp đỡ sao?” Sư Niệm hỏi.
Sở Húc Ninh lắc đầu. Ngô Ca đứng ra trả lời: “Chị dâu, chúng ta đi làm nhiệm vụ đặc biệt, thuộc về...”
Sư Niệm dừng một chút. Vậy cũng có nghĩa là không một người phía trên nào có thể giúp đỡ bọn họ. Giờ bọn họ chỉ có thể tự cứu lấy mình.
Đây chính là nhiệm vụ đặc biệt. Đôi khi có hy sinh vì nhiệm vụ cũng không có ai biết.
“Đã nói anh bị ngu mà! Trộm có chút đồ mà cũng bị phát hiện, bây giờ thì xong đời chưa?!” Sư Niệm không vui nhìn Tần Thiếu Bạch.
Tần Thiếu Bạch: “...”
Đây là trách nhiệm của anh ta sao? Làm sao mà anh ta biết nội gián sẽ làm mấy chuyện như vậy?
Nhưng anh ta không phản bác.
“Bây giờ nghĩ cách rời khỏi đây rồi nói tiếp.” Sở Húc Ninh đè bả vai của Sư Niệm xuống. Anh không vui khi thấy cô đối xử như vậy với Tần Thiếu Bạch, giống như là đối xử với bạn thân vậy, không cần ngại ngùng cái gì hết.
Thế nhưng cô đối xử với anh lại không như thế...