Sư Niệm cúi đầu liếc mắt một cái, “Tôi là người Trung Quốc, căn phòng này vẫn đang trong thời gian chúng tôi thuê, cho dù muốn lục soát anh cũng phải có lệnh lục soát có đóng dấu của Đại sứ quán chúng tôi, dấu đâu?”
Tiếng Anh của Sư Niệm rất chuẩn, ánh mắt cũng lạnh lùng vô cùng, cô đứng đó với dáng vẻ của kẻ bề trên.
Đạo diễn nhìn Sư Niệm, đây là lần đầu tiên anh ta hợp tác với Sư Niệm, chỉ biết là tính tình cô không dễ chịu, lúc này mới biết không phải tính tình cô không dễ chịu mà là do khí thế quá mạnh mẽ, như vậy càng dễ khiến người ta đố kỵ, lên án.
“Làm sao thế?” Cổ Nguyệt và mọi người cũng chạy tới, bởi vì phòng của Sư Niệm nằm ở ngay đầu cho nên lúc này phòng của bọn họ vẫn chưa bị tra xét.
Có điều nghe thấy động tĩnh xong bọn họ đều chạy ra cả.
Gã cảnh sát kia dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Sư Niệm, giống như muốn tìm ra dấu vết gì đó từ cô.
“Chị Tám, gọi cho bộ Ngoại giao của bọn họ và Lãnh sự quán nước chúng ta hỏi xem, việc này xử lý thế nào?” Sư Niệm không hề sợ hãi nhìn gã đàn ông đối diện, khóe miệng hơi nhướng lên: “Tính tình tôi không được tốt cho lắm. Các anh tốt nhất là xác định việc này bộ Ngoại giao các anh và Lãnh sự quán nước tôi đều biết, nếu không tôi không để yên chuyện này đâu.”
Chị Tám nghe Sư Niệm nói vậy liền đi lấy di động.
Bàn tay của hai gã cảnh sát vô thức chạm vào súng của mình, có vẻ như định cưỡng chế tiến vào.
Sư Niệm hơi rũ mắt, nhìn động tác của bọn họ, thân thể cũng không kìm được trở nên căng thẳng.
Đạo diễn thấy vậy, vội vàng quay lại giục những người khác giải tán: “Không có việc gì của mọi người đâu, mau về phòng đi.”
“Tránh ra.” Cảnh sát cảnh cáo lần cuối cùng.
“Sao thế?” Cánh cửa khép hờ phía sau Sư Niệm đột nhiên được đẩy ra, vòng eo thon thả của cô được người đó ôm vào trong lòng, người cũng theo đó lùi lại về phía sau một bước.
Sư Niệm quay đầu lại, nhìn Sở Húc Ninh đang quấn khăn tắm, Sở Húc Ninh cúi đầu nhìn cô, dịu dàng nói: “Vừa mới dỗ được em ngủ xong, anh mới đi tắm có một lúc mà đã chạy ra đây cãi nhau rồi?”
Sư Niệm hơi bĩu môi, tựa vào lòng Sở Húc Ninh: “Còn không phải tại mấy người này à, cứ bảo có người gì gì đó vào phòng em, nhất quyết đòi lục soát.”
Sở Húc Ninh nhướng mày, hào phóng mở rộng cửa, “Muốn soát thì để họ soát, nhưng mà....” Sở Húc Ninh nói, cúi đầu nhìn huy hiệu cảnh sát trên ngực họ, sau đó ngẩng đầu nhìn hai gã đối diện, “Nếu không soát được cái gì, tôi nghĩ quý vị sẽ phải bồi thường tổn thất tinh thần cho chúng tôi đấy.”
Sư Niệm: “...”
Hai gã cảnh sát dường như không thèm để ý chút nào, đẩy bọn họ ra định tiến vào.
Sư Niệm ngẩng đầu nhìn Sở Húc Ninh, súng của anh vẫn còn ở trong.
Bàn tay đang giữ lấy eo cô của Sở Húc Ninh thoáng siết chặt, coi như trấn an cô.
Mà lúc này đám Cổ Nguyệt lại càng tò mò với người đàn ông đột nhiên bước ra từ căn phòng của Sư Niệm hơn.
“Chồng cô ta là quân nhân, không thể ra nước ngoài được đúng không. Chuyện này nếu bị phóng viên chụp lại có khi lại tạo đề tài nóng cho chương trình đấy, chưa cần chiếu đã nổi rồi.” Ngũ Vi õng eo nói.
Hà Quỳnh, Dương Ninh nhìn nhau, vừa rồi bọn họ đều nhìn thấy người đàn ông đó, đẹp trai lại khí phách, đúng là chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta nhộn nhạo trong lòng, có điều không biết đó là ngôi sao nào, vì sao bọn họ chưa từng gặp bao giờ.
Hai gã cảnh sát lục tung phòng ngủ lên. Sư Niệm thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Sở Húc Ninh.
Anh vươn tay nắm lấy tay cô, sau đó đặt lên bên hông mình.
Sư Niệm chạm phải thứ gì đó cứng rắn, vụt ngẩng đầu, là súng!
Sư Niệm thấy yên lòng, nhưng không ngờ hai gã cảnh sát lại đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Sở Húc Ninh. “Chúng tôi phải soát người.”