Một gã da trắng, tóc vàng, mắt màu xanh lam bước vào.
“Tần, tao đã nói rồi, mày không chạy thoát được đâu.”
Tần Thiếu Bạch ngẩng đầu nhìn gã kia, “Chí ít thì mày vẫn chưa lấy được hệ thống.”
“Mày thật sự cho rằng sẽ có người đến đón mày à?” Gã tiến lại gần Tần Thiếu Bạch, nhìn bả vai anh ta, lại nhìn về phía cô gái đang run rẩy đằng sau, ra hiệu cho thuộc hạ kéo cô ra.
Sư Niệm bị bọn chúng kéo đi, vẫn giữ nguyên tư thế lê lết dưới đất.
Gã kia cúi người xuống, vươn tay nâng cằm Sư Niệm lên, lúc này trên gương mặt cô toàn bùn đất, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ vốn có.
“Beautiful girl.” Gã cười nói.
Sư Niệm bị ép ngẩng đầu, nhìn người đàn ông mắt xanh tóc vàng trước mặt. Tên này nhìn giỏi thật, như vậy mà cũng có thể nhìn ra cô là gái đẹp.
“Cô chỉ cần nói cho tôi biết gã vừa mới nói gì với cô, tôi sẽ tha cho cô.”
Gã nói tiếng Anh, Sư Niệm dùng vẻ mặt hoang mang nhìn gã ta, tỏ vẻ: Tôi nghe không hiểu.
Gã nhíu mày, nhìn về phía người đằng sau, bảo gã phiên dịch.
Gã kia phiên dịch lại một lần. Sư Niệm bỗng lắc đầu, “Đừng giết tôi, tôi không biết gì cả, đừng giết tôi.”
Gã tóc vàng bắt đầu hơi mất kiên nhẫn, đứng dậy nã hai phát súng vào chỗ bên cạnh Sư Niệm. Sư Niệm ôm đầu hét ầm lên, giống như một con thỏ trắng đã bị sợ hãi đến tột cùng.
Gã kia thấy vậy, hoàn toàn không nhìn ra cô đang giả bộ hay không.
Có điều tiếng thét này của Sư Niệm lại được người đang tìm kiếm lối vào bên ngoài nghe thấy rõ ràng.
Sở Húc Ninh đột nhiên dừng bước. Ngô Ca thầm kêu một tiếng không ổn, đây là giọng của chị dâu mà.
Chẳng lẽ chị dâu đã xảy ra chuyện?
Mọi người rõ ràng đều nghe thấy tiếng hét này, theo bản năng nhìn về phía Sở Húc Ninh.
Hai bàn tay Sở Húc Ninh đã siết chặt đến độ kêu răng rắc, “Lát nữa các cậu đưa Tần Thiếu Bạch đi trước, không cần lo cho tôi.”
“Thủ lĩnh.”
“Đây là mệnh lệnh, phải chấp hành.” Sở Húc Ninh trầm giọng nói, “Đưa cô ấy theo chỉ làm liên lụy mọi người thôi, trong tay Tần Thiếu Bạch còn có thứ quan trọng, các cậu phải đưa anh ta đi.”
Về phần Sư Niệm, cô là người quan trọng nhất đối với anh, đương nhiên là anh phải tự đưa cô đi rồi.
Trong địa lao, tiếng kêu của Sư Niệm vẫn vang vọng không ngừng. Gã kia đột nhiên như tỉnh ngộ lại, vươn tay túm lấy Sư Niệm, “Shut up!”
Tiếng hét này quá lớn, lớn đến độ như một loại tín hiệu.
Mà ngay vào lúc này, Sư Niệm đột nhiên trở tay túm lấy cổ tay của gã đàn ông kia, sau đó linh hoạt luồn ra phía sau, bóp cổ gã, “Không ai được cử động, nếu không tôi sẽ bóp chết gã.” Sư Niệm đột nhiên lớn tiếng nói, sau đó nhìn về phía Tần Thiếu Bạch.
Tần Thiếu Bạch hiểu ra, từ từ vịn tường đứng dậy, thân thể anh ta không thoải mái như những gì anh thể hiện ra.
“Cô gái, lá gan của cô to lắm.” Gã kia âm ngoan nói, không thèm để ý đến bàn tay mảnh mai trên cổ mình chút nào, lật tay muốn đòi lại quyền chủ động.
“Tôi bảo đừng nhúc nhích.” Sư Niệm bị túm lấy cổ tay, nhưng cô cũng không chịu thu tay lại, kẹp tóc đã găm vào da của gã kia.
Gã bị đau, càng độc ác hơn, túm lấy cổ tay Sư Niêm quăng cô từ phía sau ra đằng trước, Sư Niệm bị kéo quăng một trăm tám mươi độ đến trước mặt gã đồng thời cũng bị bóp cổ, “Nước các cô có một câu gọi là múa rìu qua mắt thợ, chính là loại như cô đúng không, một con đàn bà mà định đe dọa tôi?”
Sư Niệm bị bóp cổ, yên lặng tính toán thời gian. Vừa nãy cô hét lên như vậy, nếu anh có thể nghe được, lúc này đã có thể phân biệt được vị trí rồi mới đúng.
Cho nên cô mới dám ra tay vào lúc đó.
Nhưng, sao anh ấy lại chưa tới?