Nhưng đội trưởng bọn họ chạy nhanh thế?
Chẳng lẽ chuyện đội trưởng và chị dâu kết hôn không phải như bên ngoài đồn đại.
Nếu thật sự không có tình cảm, làm gì có chuyện đội trưởng sẽ liều mạng như vậy, biết rõ bây giờ không phải lúc lấy đá chọi đá, lại một mình chạy ra ngoài.
Trong con hẻm hẹp, cục diện vẫn đi vào bế tắc, có lẽ, căn bản không phải cục diện bế tắc, chẳng qua chỉ là một cái mạng nhỏ của Sư Niệm mà thôi.
Sư Niệm từ đầu đến cuối vẫn run lẩy bẩy. Cô rõ ràng hơn bất cứ ai, chỉ cần gã đàn ông kia nổ súng, có thể cái mạng nhỏ của cô sẽ tiêu tùng.
“Năm, bốn...”
Tần vẫn đứng yên như cũ.
“Ba... hai...”
Tiếng còi xe cảnh sát đột nhiên vang lên, từ xa đến gần, chói tai vô cùng, đối với Sư Niệm mà nói đây chẳng phải chuyện gì tốt, bởi vì nó sẽ khiến đám người kia nổi giận.
Tiếng “một” còn chưa vang lên, Sư Niệm đã nghe thấy tiếng súng. Theo bản năng cô hét lên một tiếng, thân thể đã bị người ta ôm lấy lăn qua một bên.
Bên tai Sư Niệm vang lên một âm thanh trầm thấp, tiếp theo đó là mùi máu tươi gay mũi.
Anh ta... trúng đạn rồi.
Tiếng xe cảnh sát ngày một gần, vào lúc Sư Niệm còn chưa kịp phản ứng lại đã bị người khác kéo lên. Tần cũng bị trúng một phát đạn vào vai, bị bắt đi theo cô.
Vậy là, anh ta vì cô mà trúng một phát súng.
Sư Niệm và Tần đều bị vứt lên xe. Lưng cô bị va chạm đến đau nhức khiến cô không khỏi phải bặm chặt môi. Lúc chuyển tư thế cô lại phát hiện có một người đang chạy đến cách đó không xa, trên mặt anh là lớp ngụy trang.
Nhưng Sư Niệm biết đó là ai.
Cô không màng đến sự chuyện mình đang bị trói, cố nhổm dậy, nhìn người phía sau. Chiếc xe đã bắt đầu lăn bánh.
Sư Niệm siết chặt tay mình, nhìn anh bị chiến hữu cản lại.
Cô nhắm mắt, may quá, đã cản lại rồi.
Nếu không cô thực sự không biết Sở Húc Ninh sẽ đối đầu trực diện với những kẻ này như thế nào.
Tần cố nén cơn đau ở cánh tay, ngẩng đầu nhìn lại phía sau, dừng một lúc lại nhìn về phía người phụ nữ mặt đầy nước mắt.
Vừa nãy tình hình căng thẳng như vậy cũng không thấy cô ấy khóc, lúc này lại khóc, nhìn về phía người vừa xuất hiện kia mà khóc.
Đó là... Sở Húc Ninh!
Chiếc xe đã đi xa, Sở Húc Ninh đẩy người đang giữ mình ra.
“Thủ lĩnh,“ Ngô Ca kéo Sở Húc Ninh qua một bên, tránh khỏi đám cảnh sát vừa tìm tới, “Thủ lĩnh, bây giờ không phải là lúc đối đầu trực diện với chúng, nhiệm vụ của chúng ta là lấy được chương trình.”
“Đúng vậy, thủ lĩnh, chuyện cứu chị dâu chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn.” Một người khác cũng nói.
Sở Húc Ninh từ đầu đến cuối vẫn đứng thẳng. Anh chắc chắn là Sư Niệm đã nhìn thấy anh, hơn nữa anh cũng nhìn thấy cô. Cho dù ở khoảng cách xa như vậy, anh vẫn hiểu ý mà Sư Niệm muốn gửi gắm: Đừng tới đây!
Sở Húc Ninh siết chặt hai tay, chỉ hận bản thân vừa nãy không đến sớm hơn một chút.
Chiếc xe biến mất trong màn đêm, Sư Niệm cũng không còn nhìn thấy bóng người nữa. Cô ngồi thẳng người lại.
Súng của gã da đen vẫn chĩa vào đầu cô, giống như chỉ một giây tiếp theo thôi sẽ cướp cò.
Sư Niệm nghiêng người dựa vào một bên, thân thể vẫn run lẩy bẩy.
Tần cúi đầu nhìn, dùng tiếng Trung nói: “Cô tên gì?”
Sư Niệm ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, tiếp tục rũ mắt xuống, vẫn giữ nguyên dáng vẻ sợ hãi của mình.
Tần cũng không nói gì nữa, chịu đựng cơn đau trên tay, nhắm hai mắt lại.
Chiếc xe chạy khoảng nửa tiếng, Sư Niệm tuy vẫn nhắm mắt nhưng có thể nhớ kỹ đường. Chuyện này phải cảm ơn thân phận của cô. Trong lúc ba những đứa trẻ khác dẫn họ đi chơi thì ba cô lại dạy cô lúc bị bắt cóc phải làm sao để có thể nhớ được đường, làm thế nào để trốn thoát.
Cho nên, dù không nhìn thấy đường, cô cũng biết chiếc xe đã đi qua những nơi nào, rẽ theo hướng nào.