Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3044: Người duy nhất mà anh sở sợ [2]



Sở Lạc Nhất nghĩ nghĩ, hình như đúng là như vậy.

“Làm gì có chuyện mẹ không biết ông ngoại nghĩ gì chứ? Em đúng là cái đồ nóng tính.” Sở Lạc Duy nhìn bộ dạng khiếp sợ của em gái rồi nói tiếp: “Lần này em chọc phải ba rồi, bao năm qua ba chưa từng nỡ nói nặng lời với mẹ một câu, em cũng giỏi quá rồi đấy.”

“Chẳng phải là lúc đó em bối rối quá nên nhất thời không phản ứng kịp thôi sao?” Sở Lạc Nhất lí nhí biện minh. Lúc này cô mới ý thức được chuyện này nghiêm trọng tới mức nào. Ý của mẹ cô chỉ đơn giản là để ông ngoại vui thôi, hơn nữa Thủy An Lạc cũng biết chắc chắn ông ngoại sẽ không để cô chịu thiệt thòi. Ai mà ngờ được cô lại bùng nổ luôn, còn hiểu nhầm mẹ không quan tâm đến mình.

“Làm sao bây giờ?” Sở Lạc Nhất lo lắng. Tuy rằng ba rất yêu thương cô nhưng điều kiện tiên quyết chính là cô là đứa con do vợ của ba sinh ra.

“Còn sao nữa, trước chứ xin lỗi mẹ đi đã, có lẽ mẹ sẽ tha thứ cho em nhưng e rằng cuộc sống tương lai em sẽ phải đối mặt với ba phiên bản tủ lạnh rồi.” Sở Lạc Duy vô cùng có trách nhiệm khi nói rõ ràng hậu quả cho em gái mình.

Lời này là lời nói thật, lý do Sở Ninh Dực thích họ chỉ đơn giản là vì hai người là do Thủy An Lạc sinh ra, cứ nhìn tên của bọn họ là biết, mẹ mới là người duy nhất của ba.

Còn người duy nhất được ba thích ngoài mẹ chính là anh cả.

Dù sao anh Cả cũng được ra đời trước khi ba của họ hiểu được trái tim mình.

Sở Lạc Nhất muốn khóc, làm gì có chuyện mẹ sẽ nhanh chóng tha thứ cho cô như vậy chứ?

“Anh~”

“Có gọi thằng anh này cũng vô dụng thôi, tự em giải quyết đi.” Sở Lạc Duy kiên quyết không nhận vai người tốt này. Bây giờ cậu vẫn chưa phải là đối thủ của ba mình.

“Chắc chắn anh không phải anh ruột của em! Anh được nhặt về hả?!” Sở Lạc Nhất tức giận nói.

“Nếu như anh không phải là anh ruột của em thì chính em mới là đứa bé được nhặt về.” Sở Lạc Duy nói thẳng thừng.

Cậu nói xong còn đá đá chân của Sở Lạc Nhất: “Còn không mau đi đi.”

Sở Lạc Nhất hừ một tiếng rồi chạy về phòng của mình gọi điện cho anh Cả.

Sở Lạc Ninh nghe đầu đuôi xong liền nói một câu: “Bánh Bao Đậu, có khả năng em được mẹ nhặt về lắm.”

Sở Lạc Nhất giận dữ: “Sao anh lại nói y như anh Hai thế hả. Các anh đang bắt nạt em đấy à!”

“Anh nói cho em biết, bây giờ em vào phòng ngủ của ba mẹ đi! Trong cái tủ dưới tủ quần áo có một cái két sắt. Mật mã chính là ngày sinh nhật của em! Em mở ra xem thử những thứ trong đó, sau đó suy nghĩ thật kỹ xem em nên chịu tội với mẹ như thế nào.” Sở Lạc Ninh nói rồi cúi đầu nhìn đồng hồ: “Anh giúp em gọi ba mẹ ra ngoài một lát, em nhanh nhanh lên! Đừng nói lần này anh không giúp em đấy nhé.”

Sở Lạc Nhất càng tò mò hơn, rõ ràng người yêu thương cô nhất là ba, vì cái gì mà cả anh Cả lẫn anh Hai đều nói là mẹ?

Két sắt?

Đó là cái gì?

Sở Lạc Nhất ủ rũ đáp lại một tiếng, sau đó bò ra cửa đợi ba mẹ đi ra ngoài hết rồi liền rón rén chui vào phòng ngủ chính.

“Trong cái tủ phía dưới tủ quần áo.” Sở Lạc Nhất mở tủ quần áo ra nhìn một chút. Bên trong ngoại trừ quần áo của ba mẹ thì còn có vài cái hộp nhỏ khác. Mấy cái hộp nhỏ này Sở Lạc Nhất cũng biết, trong đó là cáo cáo kiểm tra sức khỏe trong quá trình trưởng thành của bọn họ, mẹ đều cất giữ rất kỹ.

“Két sắt?” Sở Lạc Nhất lầm bà lầm bầm cho đến khi nhìn thấy cái két sắt ở phía dưới cùng liền vội vàng kéo nó ra. Mật mã là ngày sinh của cô vậy ra thứ này là thứ thuộc về cô sao?

Sở Lạc Nhất kéo được két sắt ra liền ngồi phịch xuống đất hí hoáy mở.

Đồ vật trong cái két sắt này hơi nhiều lại còn linh tinh lộn xộn, hoàn toàn không phù hợp với tính cách của ba cô, cho nên đây hẳn là thứ mà mẹ cô cất riêng, căn bản là ba cũng không biết.

Bên trong có vài tờ báo cũ, thậm chí có vài bài báo được cắt ra. Dưới tờ báo có một cuốn vở nhìn có vẻ rất cũ, trên bìa ghi một chữ “Rồng” rất to.

Rồng?

Sở Lạc Nhất hơi khựng lại, đột nhiên cảm thấy sống lưng lành lạnh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv