Thành phố A, Thấm Tâm Viên.
Trong bữa cơm tối, Sở Lạc Nhất nói chuyện này cho Sở Ninh Dực nghe.
Bữa cơm này có Sở Lạc Duy, Sở Lạc Nhất, Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc ăn chung với nhau. Sở Lạc Ninh phải quay về quân đội còn chưa biết lúc nào có thể về.
Kiều Vi Nhã bị ba mình kéo về nhà ăn cơm, bởi vì bạn nhỏ Phong Tỉ Triệt nói lâu lắm không gặp bà chị gái ngốc nghếch của của nhóc nên có hơi nhớ rồi.
“Thần Tiêu có con gái á? Sao mẹ không hề biết việc này?” Thủy An Lạc kinh ngạc nói, thật sự là vì chuyện này gây sốc quá.
Sở Lạc Nhất nghiêm túc gật đầu. Trông thấy dáng vẻ kinh ngạc này của mẹ, cô cũng thấy yên tâm.
“Anh Sở, anh có biết chuyện này không?” Thủy An Lạc nhìn bộ dạng bình thản của Sở Ninh Dực liền không nhịn được phải hỏi.
“Làm sao mà biết được?” Sở Ninh Dực thản nhiên trả lời.
“Thế sao anh không ngạc nhiên?” Thủy An Lạc hỏi vặn lại. Thái độ của anh khiến cô có cảm giác như anh biết hết mọi việc vậy.
Sở Ninh Dực nuốt hết đồ ăn trong miệng xuống rồi nói: “Tại sao anh phải ngạc nhiên, có quan hệ gì tới anh hả?” Sở Ninh Dực lại ra hiệu cho cô nhìn đứa con trai vẫn đang bình tĩnh ăn cơm của mình.
Thủy An Lạc quay đầu nhìn sang, quả nhiên thấy Sở Lạc Duy đang thản nhiên ăn cơm ngẩng đầu lên, nói: “Cũng đâu phải việc của con, sao con phải để ý.”
Thủy An Lạc: “...”
Thằng nhóc này chắc chắn không phải do cô sinh ra. Sao cô có thể sinh ra một thằng nhóc nhàm chán như thế này chứ?
“Con tò mò lắm, vì cô là sư phụ của con mà! Sư phụ con nhận suốt mười mấy năm đấy! Thế mà con chẳng biết chuyện sư phụ có con gái!” Sở Lạc Nhất cảm thấy khó tin nói.
“Vậy chứng tỏ là cô ấy cũng không thừa nhận đứa con gái đó.” Sở Ninh Dực nói thẳng: “Nếu chính cô ấy còn không thừa nhận thì con ít nói chuyện đó với cô ấy thôi.”
“Con cứ nghĩ sư phụ con sẽ giống như thần cơ.” Sở Lạc Nhất thở dài: “Không ngờ thần tiên cũng sẽ động lòng phàm.”
“Sao thần tiên lại không thể động lòng phàm? Nếu như không phải do mẹ của con quá ngốc không bò lên nổi thì ba của con còn phải hạ phàm sao?” Sở Ninh Dực nói thẳng ra lời này, hoàn toàn không thèm để tâm đến mặt mũi của ai kia.
Hai cái bánh bao của nhà họ Sở cộng thêm một Thủy An Lạc hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.
Sở Lạc Duy cảm thấy so với ba mình thì da mặt của cậu vẫn còn mỏng lắm.
Sở Ninh Dực kiêu ngạo nhìn vợ mình: “Nhìn cái gì mà nhìn, anh nói sai à?”
Thủy An Lạc quyết đoán lắc đầu: “Đúng ạ, đúng ạ! Anh nói cái gì cũng đúng hết! Anh là tiểu tiên nữ.”
“Phụttt...” Sở Lạc Nhất cười văng, lời này của mẹ cô đúng là ác thật.
Sở Ninh Dực: “...”
“Không đúng, không đúng! Anh là thần tiên, là thần tiên!” Thủy An Lạc đưa tay lau mồ hôi. Mẹ ơi, vị tổ tông này khó hầu hạ quá đi mất.
Ngay cả mặt Sở Lạc Duy cũng hơi đỏ lên, như là đang cố nhịn không bật cười.
Sở Ninh Dực hài lòng, không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này nữa mà nhìn Sở Lạc Nhất đang cười đến bò lăn bò toài: “Việc này con đừng có xía vào cũng đừng hỏi gì. Dù sao thì đây cũng là việc riêng của sư phụ con.”
“Biết mà, con cũng có hỏi gì đâu.” Sở Lạc Nhất rầu rĩ không vui nói, không được nghĩ tới cũng không được hỏi, chính bản thân cô cũng không thích bị người khác rình mò chuyện đời tư của mình.
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực rồi lại nhìn Sở Lạc Nhất, cuối cùng nhìn về phía con trai mình: “Gần đây con đi học ở trường thế nào?”
“Tốt lắm ạ.” Khó có được một lần mẹ quan tâm cho nên Sở Lạc Duy rất rộng rãi cho mẹ mình một câu trả lời.
“Mẹ đang hỏi con với Bất Điểm thế nào rồi?” Thủy An Lạc hận rèn sắt không thành thép mà nói.
Sở Lạc Duy: “...”
Gia đình có một người mẹ theo chủ nghĩa yêu sớm thế này đúng là một gia đình độc nhất vô nhị.
“Rất tốt ạ!” Ba chữ kết luận này lúc nào cũng chính xác hết.