Mạch Thụy đắc ý nhìn Kiều Vi Nhã đi ra ngoài.
Mà Kiều Vi Nhã vừa đi ra khỏi cửa đã quay đầu nhìn lại cánh cửa được đóng lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, cô đâu phải phường quân tử, không làm được chuyện chính nhân quân tử gì đâu.
Cho nên Kiều Vi Nhã rời khỏi phòng đó, đi tới phòng bếp, dù sao đã đắc tội với cô ta một lần rồi, cô cũng không sợ đắc tội thêm lần nữa.
Sau khi Kiều Vi Nhã đi, Mạch Thụy tự động đi tới ngồi xuống bên cạnh Sở Lạc Duy. Sở Lạc Duy liếc cô ta một cái, lạnh lùng nói, “Muốn giở trò ti tiện cũng phải có người lên tiếng, muốn người ta đè cũng phải xem người ta bằng lòng hay không, cho dù là xe bus công cộng cũng có người không muốn lên đâu.”
Sở Lạc Duy nói rất nhanh, sắc mặt Mạch Thụy thay đổi càng nhanh hơn.
“Sở Lạc Duy, hôm nay cậu đến đây không phải là vì muốn đề đạt yêu cầu với David sao? Không có tôi, cậu cảm thấy David sẽ đồng ý điều gì với cậu chứ?” Mạch Thụy ghé sát tới tai Sở Lạc Duy, cố ý nói một câu độc ác bằng vẻ ái muội.
Sở Lạc Duy tự động lui về sau một chút, nhìn người phụ nữ son phấn nồng nặc trước mặt.
“Sở tổng, xem ra An rất thích cậu.” David William không hề để tâm rằng người phụ nữ này là người phụ nữ của anh ta, dù sao họ cũng chỉ chơi bời mà thôi.
“Sở Lạc Duy, cậu...” Mạch Thụy đứng bật dậy, nhìn Sở Lạc Duy với vẻ hung dữ, “Xem ra cậu không muốn có quyền tác giả của “Công Tước” rồi.” Mạch Thụy miệng thì uy hiếp nhưng trong lòng vẫn đang đợi Sở Lạc Duy khuất phục.
“Quyền tác giả?” David William càng lúc càng không hiểu. Lúc này đây, trên khuôn mặt của người da trắng này ngoài mờ mịt cũng chỉ còn mờ mịt.
Kiều Vi Nhã làm xong việc của mình, thỏa mãn đẩy cửa bước vào, lúc này nhìn thấy Mạch Thụy, tâm trạng của cô cũng tốt hơn, cho nên sau khi ngồi xuống bên cạnh Sở Lạc Duy mới có tâm trạng nói chuyện cùng họ.
“Anh David William không biết sao, kịch bản của bộ phim “Công Tước” do biên kịch của phía các anh cướp sách của người ta về rồi ký tên của mình lên, chậc chậc chậc, đúng thật là...” Kiều Vi Nhã trông có vẻ vô cùng thương tiếc, sự thương tiếc này dành cho hành vi vô liêm sỉ của kẻ chiếm đoạt.
Khuôn mặt mờ mịt của David William hiện vẻ không tin, “Tôi tin cô cậu thế nào đây?”
David William hỏi tôi phải tin hai người thế nào chứ không phủ nhận rằng hai người đang nói dối, điều này cũng cho thấy thực ra David William cảm thấy đây là một chuyện rất đáng xấu hổ.
“David, họ nói linh tinh đấy, họ không muốn để anh quay phim yên ổn thôi.” Mạch Thụy vội vàng quay về vị trí bên cạnh David William, cuống cuồng nói.
Phục vụ bưng thức ăn lên, vừa hay ban nãy Sở Lạc Duy cũng gọi món cháo.
Tuy rằng David William rất tò mò về chuyện kia, nhưng lúc này món ăn đã được dọn lên, theo phép lịch sự, anh ta cũng dời sự chú ý lên đồ ăn.
“Trước khi đến đây cũng nghe nói món cháo của Trung Quốc là tuyệt vời nhất, không ngờ Sở tổng lại hiểu tôi như vậy.” David William nói rồi cầm thìa lên, bắt đầu ăn cháo.
Kiều Vi Nhã nhìn phần cháo trước mặt Mạch Thụy, cố ý tỏ vẻ không vui mà nhìn Sở Lạc Duy, “Tại sao cô ta cũng có?”
Điều này cũng nằm ngoài dự tính của Mạch Thụy, dù sao Sở Lạc Duy không hoan nghênh cô ta một chút nào, thậm chí còn nói năng cay nghiệt với cô ta.
Nhưng bây giờ thấy Sở Lạc Duy gọi cháo cho mình, cô ta thấy người này chỉ được cái cứng miệng thôi.
Sở Lạc Duy nhướng mày, cậu chắc chắn là không gọi cho cô ta, còn lâu mới có chuyện cậu để ý xem người phụ nữ đó có muốn ăn gì không.
Cho nên, chỉ có thể là tự Kiều Vi Nhã thêm vào mà thôi.