Sở Húc Ninh vẫn nhíu mày.
Sư Niệm mỉm cười, sau đó quay người rời đi.
Sở Húc Ninh nhìn theo bóng lưng đi xa dần của cô, chỉ thấy lòng mình chua xót. Cảm giác ấy còn khó chịu hơn lúc Âu Dương Tử Huyên và Sở Húc Hiên kết hôn nhiều.
Rõ ràng cô ấy gầy đến mức dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ trong những ngày trời âm u cũng có thể thổi bay. Vậy mà những năm gần đây, bất kể anh lạnh lùng thế nào, cô vẫn luôn ôm một trái tim chân thành, bất cứ lúc nào cũng có thể giao nó cho anh.
Rõ ràng khoảnh khắc ấy cô ấy tủi thân tới vậy, nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, cô ấy vẫn nói, cô sẽ quay về, sau khi đợt diễn tập quân sự của anh kết thúc là cô có thể về.
Sở Húc Ninh cúi đầu nhìn hộp cơm trong tay mình, thực ra anh biết chuyện Sư Niệm không biết nấu cơm, nếu không cũng không đến mức ngày nào cũng nghĩ tới vấn đề cô đã ăn cơm hay chưa.
Tiểu Lưu từ trên tầng đi xuống, nhận lấy hộp cơm trong tay Sở Húc Ninh, “Thủ trưởng, tôi cảm thấy chị dâu tủi thân lắm.” Tiểu Lưu nói xong, quay người đi lên tầng với vẻ bất đắc dĩ.
Sở Húc Ninh vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng lưng đã mất dạng của cô.
Sau khi Sư Niệm tới đây, anh vẫn luôn đối xử tốt với cô, điều này không ai có thể phản bác được, nhưng có vài lời đồn đại vô căn cứ, không phải anh chưa từng nghe. Thậm chí có Đoàn trưởng còn nói với anh, cho dù lần này bị ghi tội tập thể cũng không đáng gì, đừng vì họ mà tự hủy hoại cả một đời.
Câu này cũng đủ rõ ràng rồi nhỉ.
Những câu mà cô ấy nghe được chắc còn khó nghe hơn nhiều.
Đến cả Tiểu Lưu cũng biết cô ấy tủi thân.
Nhưng anh đối xử với cô chưa đủ tốt sao?
Sở Húc Ninh cảm thấy mờ mịt!
Ba rưỡi chiều, Chị Tám đúng giờ xuất hiện trước cổng quân doanh, Sư Niệm đi ra khỏi khu nhà ở. Trên đường đi ngang qua tòa nhà hành chính, cô ngoảnh đầu nhìn một cái rồi bước vội ra cổng.
Sở Húc Ninh đứng bên cửa sổ ở tầng ba nhìn cô rời đi.
Sư Niệm đi tới cổng đúng lúc gặp Cố Tỉ Thành quay về. Cố Tỉ Thành hạ cửa kính xe nói với Sư Niệm, “Chị dâu, chị đi đâu đấy?”
“Đi kiếm tiền nuôi gia đình, tôi không phải như người kia nhà cậu một phút là có cả chục triệu chuyển vào tài khoản đâu.” Sư Niệm cười cười đáp lời, dường như tất cả đau buồn đã được nén lại dưới đáy lòng.
Cố Tỉ Thành cười khẽ, “Chị dâu nói vậy không ai tin đâu, chị dâu đi đâu để tôi đưa đi?”
“Không cần đâu, có người tới đón tôi rồi, anh vào đi. Húc Ninh vẫn còn đợi anh về họp đấy.” Sư Niệm nói xong, vẫy tay với anh, bước ra khỏi quân doanh, lên xe của Chị Tám.
Cố Tỉ Thành nhìn thấy người trong xe là phụ nữ thì yên tâm lái xe vào.
Sau khi Sư Niệm lên xe, Chị Tám khởi động xe, sau đó liếc nhìn Sư Niệm, “Trong chuyện tình cảm, ai động lòng trước người ấy thua trước. Trong hôn nhân, ai hạ mình hơn, người ấy thua chắc luôn.” Chị Tám nói xong, cười giễu, “Hiển nhiên, cả hai chuyện này em đều thua.”
Sư Niệm tựa đầu vào cửa kính xe, nhìn Chị Tám có vẻ mập mạp, “Tại sao tất cả mọi chuyện chị đều quan tâm tới thắng thua thế?”
Chị Tám khựng lại, không nói gì.
“Nghe nói anh Popo lại dẫn dắt người mới, tố chất không tệ, thêm vài năm nữa sẽ thành nghệ sĩ hàng đầu.” Sư Niệm nói, nhìn cơ thể Chị Tám khẽ run lên.
“Hừ, anh ta sẽ không bao giờ thắng được chị đâu.” Chị Tám nói với vẻ tự tin.
“Chị Tám, chị biết tại sao em luôn lừa mình dối người không chịu rời xa Sở Húc Ninh không? Bởi vì em biết, trong tình yêu và hôn nhân, cứ hễ quan tâm đến thắng thua vậy là thua thật rồi.” Sư Niệm nói, nhìn về quân doanh càng lúc càng xa. Ít nhất đến bây giờ, cô vẫn không muốn nhận thua với số phận, vậy nhận thua với Sở Húc Ninh thì đã sao?