Cố Tỉ Thành cảm thấy giọng này không đúng lắm. Dù cho anh vợ tương lai không nói ra chuyện anh bị thương nhưng đáng ra cô cũng không thể vui vẻ như thế mới đúng chứ.
“Đồng chí Sở Lạc Nhất, em có vấn đề. Sao giờ anh lại có cảm giác em rất hưng phấn, hay nói chính xác hơn là vô cùng hưng phấn thế nhỉ?”
“Có sao? Làm gì có, người ta rất xót anh mà.”
Nhưng Cố Tỉ Thành lại nghe câu này có ý là: Đi đi, đi đi, anh mau đi nhanh đi.
Tình huống này không đúng chút nào!
“Đồng chí Sở Lạc Nhất, em sắp tạo phản đấy hả?” Cố Tỉ Thành cảm thấy giờ mà đi có khi nào trở về là mất vợ luôn rồi không? Chẳng lẽ anh vợ anh nói gì với cô à?
Dù sao thì anh vợ cũng nham hiểm hơn anh mà. Người anh vợ này khó lường lắm.
Anh vợ làm thế thì hơi quá đáng rồi, kiểu người nham hiểm, cứ cười cười rồi hại người ta.
“Ai tạo phản chứ, có ai nói người vợ từng bái thiên địa với mình như thế không hả?” Sở Lạc Nhất cười tít mắt nằm trên giường. Cô cố tình không nói cho anh biết chuyện mình cũng có thể đi theo đợt tập diễn sắp tới.
“Vợ?” Cố Tỉ Thành nghiền ngẫm chữ này. Được rồi, anh sẽ không để bụng chuyện vừa rồi nữa.
“Sao thế, không phải à?” Nghe thấy câu hỏi ngược lại của anh, Sở Lạc Nhất hung hăng nói.
Cố Tỉ Thành cười sướng, “Phải, tất nhiên là phải rồi. Được rồi vợ à, anh đến sân bay rồi, về tới thành phố B sẽ nói chuyện với em sau nhé.”
“Đi đi, em đến trường tìm Tiểu Bất Điểm với Bánh Bao Rau chơi đây.” Sở Lạc Nhất đứng luôn dậy.
Cố Tỉ Thành ừ một tiếng rồi dập điện thoại. Anh đỗ xe vào gara, sẽ có người lái về Sở gia cho anh.
Trước khi Cố Tỉ Thành lên máy bay, Đường Đỏ gọi điện tới hỏi anh đang ở đâu, họ sắp về rồi. Người bên kia nghe thấy tiếng ở sân bay bên nay liền tức giận: “Lão đại, anh chê chúng tôi đến thế cơ à, còn tự mình đi máy bay dân dụng nữa là sao? Cũng không ai trả tiền cho anh, anh ngồi hạng sang như thế làm gì?”
Cố Tỉ Thành phụt cười: “Biết tôi chê các cậu là được rồi, về mỗi người viết cho tôi một bản kiểm điểm ba nghìn chữ, chỉ bảo các cậu chặn cho tôi mấy người thôi mà lại để chúng chạy thoát là sao hả?” Cố Tỉ Thành đang đợi kiểm tra vé.
“Lão đại à, chuyện này cũng không thể trách chúng tôi được. Ai mà biết sau đó còn có phục kích. Chúng tôi có thể sống trở ra đã là tốt lắm rồi, lại nói không phải cũng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi đấy sao?” Đường Đỏ ở bên kia rít gào.
“Thế nên mới chỉ bắt các cậu viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ thôi đấy, viết cho rõ ràng vào.” Cố Tỉ Thành đưa vé cho nhân viên soát vé, sau khi kiểm tra xong thì đi thẳng vào trong.
“Lão đại, đừng mà.”
Cố Tỉ Thành cũng chẳng cho họ cơ hội để kêu than mà dập máy luôn.
Cố Tỉ Thành vào tìm thấy chỗ của mình liền ngồi vào, nhưng khi ngồi xuống lại nhìn thấy người ngồi bên cạnh mình.
Bạch Hoành ngẩng lên nhìn Cố Tỉ Thành, “Đoàn trưởng Cố, lại gặp rồi.”
Cố Tỉ Thành cúi nhìn đồng hồ, lại nhìn hắn, “Sao anh Bạch lại ở đây thế?”
“Máy bay này cũng có phải là của anh đâu, chẳng lẽ tôi không thể đi được à?” Bạch Hoành cười đáp.
Cố Tỉ Thành nhếch miệng cười, giơ tay gọi tiếp viên hàng không, “Liên hệ với người phụ trách máy bay của các cô, máy bay này từ chối không cho anh Bạch Hoành đây đi. Nếu người phụ trách máy bay hỏi lý do tại sao thì bảo Cố Tỉ Thành nói vậy.” Cố Tỉ Thành nói xong lại nhìn Bạch Hoành, khách ngồi khoang hạng nhất cũng chỉ có vài người cho nên lúc này đều đang nhìn họ, “Chắc anh Bạch không biết máy bay chuyên tới thành phố B này là sản nghiệp của Cố gia chúng tôi, nên tôi không thể cho anh đi được.”