Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3010: Bạch hoành [8]



“Phu thê giao bái.”

Cố Tỉ Thành vừa dứt lời, hai người liền đối mặt với nhau quỳ xuống.

Lúc ngẩng lên, bốn mắt chạm nhau, Cố Tỉ Thành tì trán lên trán cô, “Tiếp sau đây có phải là đưa vào động phòng không nhỉ?” Sở Lạc Nhất cười khanh khách nhào vào lòng anh, tóm lấy bàn tay xấu xa của anh: “Từ hôm nay trở đi anh là của em rồi, bớt gặp mấy cô bác sĩ hay ngôi sao gì đó đi.”

Cố Tỉ Thành cười khổ, cái thùng dấm này~

Cố Tỉ Thành đỡ Sở Lạc Nhất dậy rồi chỉnh lại áo quần cho cô: “Chuyện em muốn thi vào trường Quân đội đến anh cũng không thông qua thì đừng nghĩ tới ba em, chuyện này không có hy vọng gì đâu, em đừng mơ nữa.”

Sở Lạc Nhất bĩu môi, sao lại quay lại vấn đề này rồi.

“Được thôi, nghe lời tướng công hết.” Làm như không làm lính thì cô không thể vào được doanh trại ấy, cô có đầy cách.

Cố Tỉ Thành nhéo mũi cô, lại nhìn đồng hồ: “Để anh đưa em về, anh sắp phải đi rồi.”

“Nhanh vậy sao?” Sở Lạc Nhất buồn bực nói.

Cố Tỉ Thành bảo cô nhìn đồng hồ, “Sắp ba giờ rồi, năm giờ có một chuyến bay, anh phải quay về quân đội trước bảy rưỡi.” Anh cũng cảm thấy thời gian trôi nhanh thật, nhưng cũng hết cách rồi, có ở bên cô bao nhiêu lâu thì mãi mãi cũng không đủ.

Cố Tỉ Thành ôm cô hôn cô một hồi rồi mới bế cô dậy.

“A, anh làm gì thế?” Sở Lạc Nhất vội ôm lấy cổ anh, hai chân khẽ lắc lư, không hề nhìn ra chút sợ hãi nào.

“Đưa em đi động phòng.” Cố Tỉ Thành miệng thì nói lớn nhưng đã bế cô xuống núi rồi.

“Ha ha ha, anh không dám đâu, ba em sẽ đánh chết anh đấy.” Sở Lạc Nhất cười ha hả đáp lại.

Cố Tỉ Thành nhíu mày, không hề phủ nhận mức độ chân thật của câu nói này.

Sau khi xuống đến chân núi, Cố Tỉ Thành đặt cô vào xe, vuốt ve mặt cô, “Anh nói thật đấy, hứa với anh đi.”

“Được rồi được rồi, em hứa em hứa, không thi vào trường Quân đội, không thi là được chứ gì.” Sở Lạc Nhất xua tay nói, ý bảo anh mau lái xe đi.

Cố Tỉ Thành nhéo mũi cô một cái rồi mới vòng qua bên kia để lên xe.

Trên đường Cố Tỉ Thành đưa Sở Lạc Nhất về thì cô đã ngủ mất. Cố Tỉ Thành biết hôm nay cô đã trút hết mọi cơn giận của mình ra rồi nên giờ mới có thể ngủ được.

Cố Tỉ Thành với tay vuốt ve mặt cô rồi mới tiếp tục chăm chú lái xe.

Anh vừa lái xe vừa nhìn cô. Mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, anh mới cầm điện thoại lên ấn nghe rồi lại nhìn về phía trước.

“Alo...”

“Tập hợp khẩn, sau ba mươi phút nữa trực thăng sẽ đáp xuống thành phố A.”

Sắc mặt Cố Tỉ Thành bỗng nghiêm lại, “Rõ.”

Vì giọng của Cố Tỉ Thành quá lớn nên Sở Lạc Nhất bị giật mình tỉnh lại, “Làm sao thế?”

Cố Tỉ Thành không nhìn cô mà chỉ tăng tốc độ lái xe, “Tập hợp khẩn, anh phải đi làm nhiệm vụ, giờ anh sẽ đưa em về trước.”

Anh lái xe như bay nên Sở Lạc Nhất biết chuyện này là chuyện khẩn cấp rồi.

“Tới con đường phía trước anh thả em xuống đi, em tự về được.” Sở Lạc Nhất vội nói. Cô từng thấy anh mình đang ăn cơm mà nghe thấy điện thoại còn phải quăng đũa chạy là biết “tập hợp khẩn” mà họ nói có ý gì rồi.

Cố Tỉ Thành nghiêng qua nhìn Sở Lạc Nhất, sau đó lại xoa đầu cô, “Không sao, vẫn kịp.”

Sở Lạc Nhất thấy anh lái xe như bay nên cũng không làm phiền anh nữa, nhưng không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất an.

Giống như anh trai cô mỗi lần đi làm nhiệm vụ đều sẽ không chịu nói cho họ biết, vì sợ họ sẽ lo lắng, trừ khi không thể tránh được thì mới nói ra.

Cố Tỉ Thành đưa Sở Lạc Nhất về đúng lúc Sở Lạc Ninh đi ra khỏi nhà, rõ ràng là anh cũng đã nhận được điện thoại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv