Sở Lạc Nhất tựa trong lòng anh, nghe ra được sự bất đắc dĩ của anh.
Bộ quân phục trên người anh đã quyết định thứ mà anh phải bảo vệ là quốc gia này, không phải là cô.
Cho nên, anh không thể cho cô một thế giới yên bình được.
Đêm đầu thu, trên núi bắt đầu có sương, không khí man mát.
Cố Tỉ Thành ngồi dưới đất khẽ ôm cô trong lòng, tựa lưng vào cây ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời.
Sở Lạc Nhất tựa vào người anh, cơ thể nhỏ bé được chiếc áo khoác của anh bao chặt lấy, che chắn hết khí lạnh cho cô.
“Trước đây lúc em tới Thái Sơn có được nghe một ông cụ người bản địa kể cho nghe một câu chuyện. Ngày xửa ngày xưa, trên núi có trồng một loại cây, cái cây đó rất kỳ lạ. Rễ của nó sẽ mọc ra hai nhánh, nhưng nhánh nhỏ lại luôn thích vận động theo nhánh lớn. Nhánh lớn làm gì nó sẽ làm cái đó, không bao giờ có chủ kiến cả. Cho nên người trên núi đều gọi nó là cỏ phu thê, nói cái nhánh nhỏ là vợ.” Sở Lạc Nhất nói rồi ngẩng lên nhìn Cố Tỉ Thành, “Em cảm thấy giờ em chính là cái nhánh nhỏ đó, em chỉ muốn bắt chước người khác, vì em không biết em nên làm gì cả.”
Cố Tỉ Thành khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn: “Chuyện không nghiêm trọng như em nghĩ đâu, do gần đây em bị áp lực quá thôi. Đợi chuyện này kết thúc, em vẫn sẽ là em.” Cố Tỉ Thành lại ôm cô chặt hơn, nhưng lại vẫn nghĩ về chuyện của Bạch Hoành và cả Long gia ở thành Rome.
“Nhất Nhất, anh muốn hỏi em một chuyện.” Cố Tỉ Thành bỗng lên tiếng, nghiêm túc hơn vừa rồi rất nhiều.
Sở Lạc Nhất khẽ gật, “Anh hỏi đi.”
Cô Tỉ Thành hơi đẩy cô ra để dễ nhìn được vào mắt cô.
Sở Lạc Nhất nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh cũng không nhịn được phải trở nên nghiêm túc hơn, “Ừ, anh nói đi.”
“Con rồng đó, con rồng mà em vẽ bên dưới bức tranh ấy, có phải em từng thấy nó ở đâu rồi không?” Cố Tỉ Thành xác định đó là con rồng mà anh từng thấy lúc ở trong ngục, nhưng tại sao Sở Lạc Nhất lại vẽ được nó?
Rồng?
Sở Lạc Nhất khựng lại, “Anh nói Đậu Nhuyễn hả?”
“Đậu Nhuyễn?” Còn có cái tên này nữa à?!
Cố Tỉ Thành lại càng chắc chắn việc Sở Lạc Nhất có biết con rồng kia hơn.
Sở Lạc Nhất gật đầu, nhưng có vẻ như đang bối rối chuyện gì đó.
“Nếu như cảm thấy khó nói thì thôi em không cần nói với anh cũng được.” Cố Tỉ Thành thấy cô thế này liền biết cô đang xoắn xuýt rồi.
“Cũng không phải là làm khó gì, chỉ là em có nói anh cũng sẽ không tin thôi.” Sở Lạc Nhất khẽ cúi đầu, lại bắt đầu xoắn vặn ngón tay mình.
Trong lòng Cố Tỉ Thành bỗng ngấm ngầm dâng lên một nỗi bất an.
Anh nhớ Sở Lạc Nhất từng nói, cô không chết được. Anh cũng đã từng tận mắt chứng kiến, ngay đến cả rắn độc cũng không dám lại gần cô trong phạm vi một mét.
Sở Lạc Nhất khẽ siết tay mình, “Tiếng thú dữ và ánh sáng tím trong khu thiên tai lần trước anh còn nhớ không? Đó chính là Đậu Nhuyễn đấy.”
Cố Tỉ Thành xoa xoa đầu cô: “Nằm mơ đấy hả?”
Sở Lạc Nhất kéo tay anh xuống: “Em đã nói là anh sẽ không tin mà, nhưng đúng là Đậu Nhuyễn đã lớn lên cùng em thật.”
“Đậu Nhuyễn là con rồng á?” Dù là Cố Tỉ Thành cũng phải mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Lúc bà ngoại của mẹ em còn sống từng nói một câu, nếu long nữ chết, cỏ cây sẽ khô cằn, người phải bồi táng theo. Ý đại khái là nếu em chết, thì các sinh vật xung quanh em cũng sẽ chết hết.” Sở Lạc Nhất buồn bực nói, “Hồi đó lúc bác của mẹ em qua đời, tất cả người hầu trong lâu đài chỉ cần ở trong nhà cũng đều chết theo hết. Ngay đến cỏ cây bên dưới chỗ bà nhảy lầu xuống cũng khô héo hết. Lúc bà ngoại của mẹ em mất, toàn bộ Long gia ở Rome đều biến mất, căn nhà đó cũng thành một căn nhà ma cổ luôn.”