“Con là con gái ba đấy, là con gái của ba đấy. Con gái ba bị người ta đuổi giết mà ba còn không biết xấu hổ còn ném thức ăn cho chó cho con nghẹn sao?” Sở Lạc Nhất tức giận, cô đột nhiên đứng dậy: “Con muốn bỏ nhà ra đi.”
“Bên ngoài có người muốn giết con đấy.” Sở Ninh Dực nhắc nhở.
Sở Lạc Nhất quay đầu lại, dùng ánh mắt tội nghiệp mà nhìn Thủy An Lạc: “Mẹ, hồi xưa hai người nhặt được con phải không.”
Thủy An Lạc phì cười: “Nếu con là do nhặt về thì chứng tỏ ba con ở bên ngoài có người khác, và con là con gái riêng của ông ấy.” Nói thế nào thì cô bạn nhỏ Sở Lạc Nhất cũng có một khuôn mặt yêu nghiệt y như đúc ba của cô.
“Mẹ con không thông minh đâu, sẽ coi là thật đấy, đừng có nói lung tung.” Sở Ninh Dực trừng mắt nhìn con gái.
Thủy An Lạc: “...”
Anh Sở à, anh xấu xa thật đấy.
“Ha ha ha ha ha ha ha...” Sở Lạc Nhất vui vẻ nhảy lò cò đi lên lầu.
“Con đi chậm thôi.” Mi mắt Sở Ninh Dực giật giật khi thấy con gái nhảy lò cò lên lầu.
Đợi đến khi Sở Lạc Nhất đi lên rồi, Thủy An Lạc mới nói: “Vì muốn dỗ con gái anh vui mà anh hạ thấp em thế à?”
Sở Ninh Dực quay đầu lại, nhíu mày nhìn bà xã nhà mình: “Chẳng lẽ anh nói sai à?”
Thủy An Lạc: “...”
Chẳng vui gì cả, người này mấy chục năm như một, nói chuyện luôn làm người ta tức anh ách.
Sở Lạc Nhất về phòng mình, lại cầm điện thoại lên.
[Lạc Thần: Em về rồi, em vừa bị ba ném cho nắm thức ăn cho chó, suýt chết vì nghẹn.]
[......: Lúc ở sân bay anh cũng gặp được ba mẹ anh, cũng bị nghẹn thức ăn cho chó đến mức bây giờ vẫn không muốn ăn cơm.]
Mặt Sở Lạc Nhất liền biến thành chữ 囧.
Sây bay?
Đấy không phải là lúc tiễn cô đi sao?
[Lạc Thần: Ba mẹ anh nhìn thấy em rồi à?]
[......: Chưa thấy, nhưng hiện giờ mẹ anh đang xem em là cô gái xấu.]
[Lạc Thần: Ha ha ha ha, suy nghĩ này không tồi, em là cô gái xấu câu con trai của bà ấy qua mạng.]
Cố Tỉ Thành nhìn câu trả lời của cô, trong lòng thầm đắc ý. Nhìn đi, đây chính là cô bé mà anh để ý đấy. Từ trước tới nay cô ấy chưa bao giờ tức giận vì những chuyện nhỏ nhặt, lại càng không bao giờ cảm thấy giận dỗi hay lo lắng về chuyện mẹ chồng tương lai có hiểu lầm với mình, hoặc cẩn thận hỏi anh xem nên làm sao bây giờ?
Bởi vì cô ấy có đầy đủ sự tự tin, tin rằng tương lai mình có thể lấy được tình cảm của mẹ chồng.
[......: Gọi video đi, anh nhớ em.]
Sở Lạc Nhất tủm tỉm nhìn đoạn hội thoại. Cô nhận yêu cầu video từ anh. Cô mới vừa khóc xong, nhưng nhờ che dấu tốt nên không ai nhìn ra được.
Sở Lạc Nhất nằm ở trên giường nhìn người trong màn hình. Anh vẫn mặc quân phục, xem ra là vẫn còn đang ở văn phòng, giờ đã chín giờ tối rồi.
“Vừa làm xong à? Anh chưa ăn cơm hả?” Sở Lạc Nhất hỏi.
“Bị ăn thức ăn cho chó nhiều quá, anh phải tiêu hóa đã.” Cố Tỉ Thành rất thương cô nhưng không biểu hiện ra ngoài. “Giờ em định làm gì? Làm con rùa đen rụt cổ giống trước đây à? Em cho rằng làm như thế sẽ khiến những tên anh hùng bàn phím kia bỏ qua cho em sao?”
Đương nhiên Sở Lạc Nhất biết những người kia tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô, thậm chí càng dồn ép cô nhiều hơn.
“Cô nói sẽ nghĩ cách để em được xem tác phẩm dởm kia, như thế em cũng có thể biết được sơ hở là gì.” Sở Lạc Nhất lăn một vòng trên giường, với tay ôm một con gấu nhỏ đến. “Lần này em sẽ không làm con rùa rụt cổ nữa, như thế là không công công bằng với ba em. Mắng em thì thôi đi, họ dựa vào cái gì mà mắng ba em chứ?”
Cố Tỉ Thành khẽ cười, anh nhìn cô nhóc đang bị chọc giận này, “Thứ đồ dởm kia ở đâu? Có dễ lấy được không?”
“Ở trong kho của Viện Bảo tàng Mỹ thuật, bây giờ không ai có thể đi vào đó, cũng hơi phiền phức một chút.” Sở Lạc Nhất thở dài. “Không sao đâu, cô đang nghĩ cách rồi, sẽ có cách thôi.”
Cố Tỉ Thành hơi suy nghĩ một chút rồi gật đầu.